“Cái gì? Bạch Cẩn? Cậu nói thế là có ý gì?”
Ánh mắt Đường Vân thoáng qua một tia bất ngờ. Làm sao có thể có chuyện đó? Rõ ràng, hắn đã nhìn thấy Hà Tiểu Ly được đẩy từ bên trong phòng phẫu thuật ra đã không còn chút hơi tàn, thế thì làm sao có việc đó?
Bạch gia trả lời:
“Lúc bác sĩ đẩy thi thể Hà Tiểu Ly ra, tôi vô tình nhìn thấy bàn tay của cậu ấy. Bàn tay đó…ở ngay ngón út…có vết sơn móng tay. Nhưng từ lúc tôi quen cậu ấy đến giờ, Hà Tiểu Ly chưa từng sơn móng tay. Kể cả lần cuối khi tôi gặp cậu ấy, bàn tay cậu ta vẫn nguyên vẹn, chưa từng có dấu tích nào trên móng tay.”
“Tại sao lúc đó cậu không nói?” Đường Vân hỏi lại.
“Vì tôi nghĩ là bản thân mình nhìn lầm. Cho đến hôm qua, lúc sơ chung, tôi nhìn kỹ lại…quả thật không sai…ngón út ấy, được sơn màu đỏ.”
Đường Vân hít một ngụm khí lạnh.
Chẳng lẽ, lại có uẩn khúc gì? Bởi vì, lúc họ nhìn thấy thi thể của cô bé thì gương mặt đã không thể nhận dạng được. Tuy nhiên, người được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, làm sao có thể…
“Cậu đã nói chuyện này với Bạch phu nhân chưa?”
Bạch gia lắc đầu. Hắn, vẫn chưa nói. Bởi vì sợ rằng phán đoán của mình sai lầm. Nếu lỡ như sai thật...hắn sợ, cả bản thân hắn cũng đang lừa mình dối người.
“Hãy nói cho Bạch phu nhân biết chuyện này. Chắc chắn, bà ấy tự có tính toán. Bạch Cẩn, tôi tin vào phán đoán của cậu.”
Bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu, sau đó bước ra ngoài. Đường Vân và Bạch gia vội vàng bước đến. Đường Vân gấp gáp hỏi:
“Bác sĩ, cô bé ấy...”
“Không sao đâu. May là đưa đến bệnh viện kịp thời trước khi mất máu quá nhiều! Người nhà nên chú ý đến cô bé, do cô bé bị mắc bệnh Hemophilia (máu khó đông) cho nên những vết thương này rất nhanh có thể lấy mạng cô bé. Nếu còn xảy ra chuyện một lần nữa, sợ là tôi cũng không thể cứu nổi đâu. Với lại, tâm lý của bệnh nhân đang không ổn định, các cậu mau vào trong xem đi...”
Đường Vân thở phào nhẹ nhõm. May quá, cô nhóc không sao thật. Nhưng bây giờ, trong lòng hắn sự tức giận bắt đầu bùng lên. Hắn phải dạy dỗ cô nhóc này lại một trận mới được.
“Bạch Cẩn, cậu mau tranh thủ nói cho bác gái đi.”
Bạch gia gật đầu, sau đó bắt đầu gọi cho mẹ mình.
...
Đường Vân bước vào trong, hắn nhìn thấy Tiểu Thanh đang ngồi tựa người vào thành giường, đôi mắt của cô bé vô hồn nhìn về phía trước. Thậm chí Đường Vân bước vào, cô bé cũng không phát giác ra.
Đường Vân gằn lên:
“Hà Tiểu Thanh.”
Tiểu Thanh chầm chậm quay mặt qua, sau đó cô định gọi tên Đường Vân. Nhưng, bất ngờ, hắn lại giơ tay lên, tát vào mặt Tiểu Thanh một cái.
‘Chát’
Tiểu Thanh thoáng bất ngờ, không nghĩ Đường Vân sẽ tát mình như thế. Mặt cô nghiêng hẳn sang một bên, trên má bắt đầu chuyển sang đỏ dần.
“Chú...?”
“Hà Tiểu Thanh, từ lúc này ngậm mồm lại và nghe tôi nói. Nếu em dám hó hé, nhất định tôi sẽ không tha cho em.”
Ngữ điệu Đường Vân thấp xuống, như đang đè nén một cái gì đó. Chỉ sợ, khi bùng nổ ra, sẽ trở nên rất đáng sợ.
“Hà Tiểu Thanh, em chỉ là một kẻ hèn nhát và nông nỗi. Em nghĩ là nếu mình chọn cái chết thì có thể trốn tránh khỏi hiện tại à? Em nghĩ nếu em bước sang thế giới bên kia là mọi chuyện kết thúc à? Bản thân em đang trải nghiệm nỗi đau mất đi người thân, tất cả mọi người xung quanh em ai cũng đang phải gánh chịu sự mất mát đó. Nhưng bây giờ, em lại muốn để họ trải qua cảm giác đó lần nữa à? Em nghĩ chỉ mỗi em đau lòng, thế thì mẹ em thì sao? Bà ấy mang nặng suốt 9 tháng để sinh ra hai đứa em, bây giờ mất đi một người con gái bà càng đau hơn em. Em nghĩ nỗi đau mình đang nếm trải chính là nỗi đau đau nhất thế giới à? Không, chính người phụ nữ đã sinh ra các em mới là người đau đớn nhất! Khi em nhận thức được bên cạnh em có một người mẹ và cất tiếng gọi đầu đời thì bà ấy đã gọi tên các em lẫn cảm nhận các em sớm hơn cả 9 tháng. Kể từ lúc sinh ra đến giờ, em đã làm được gì cho mẹ em chưa? Đáng lẽ ngay lúc này, em phải ở bên cạnh mẹ em để ôm lấy mẹ. Nhưng còn em thì sao? Em trốn tránh hiện thực, em trốn tránh sự thật mà quên mất mẹ mình còn đang đau hơn mình gấp nhiều lần. Hà Tiểu Thanh, em bớt nông cạn lại. Em nhìn xem, mẹ em còn bên cạnh em bao lâu nữa? Em nhìn xem, mẹ em đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt vì các em rồi? Em đã bao giờ nói yêu mẹ chưa? Em đã bao giờ hỏi mẹ em về những gì bà ấy đã trải qua chưa? Nếu em chưa làm được điều này, thì em không có quyền để sang thế giới bên kia. Nếu em không còn lý do để sống, thì hãy nhớ đến mẹ mình. Gia đình bao giờ cũng là lý do chính đáng để sống cả. Em phải sống, sống vì mẹ của em. Em phải sống, sống vì em không có quyền được từ bỏ mạng sống của mình. Mẹ em ban cho em quyền được sống, em không có quyền tự ý vứt bỏ nó. Đó chính là bất hiếu!”
Nước mắt Tiểu Thanh rơi xuống theo từng lời nói của Đường Vân.
Xin lỗi, vì bản thân chưa từng nói yêu mẹ. Xin lỗi mẹ, vì lúc nào cũng nghĩ con là người tổn thương nhất. Nhưng con quên mất, để con lớn đến tận bây giờ, những cay đắng ngọt bùi mẹ nếm trải còn nhiều hơn con.
Hôm nay, hãy nói yêu mẹ nhé. Vì khi tóc mẹ bạc dần, cũng là lúc thời gian của chúng ta sắp hết.