Mạnh Mẽ Và Vô Sỉ, Mít Ướt Gặp Bá Đạo

Chương 44: Giấu đi

Tiểu Thanh cùng Đường Vân đã đến Hà gia. Cô ở bên ngoài nhấn chuông cửa. Một lát sau, có một người giúp việc ra mở cửa. Vì lúc này trời đã tối, cộng thêm việc người giúp việc tuổi cũng đã cao cho nên không nhìn rõ cô gái trước mặt.

“Chào cô, cho hỏi cô là…?”

“Chào bác, cháu là Hà Tiểu Ly, cháu đến tìm chị Tiểu Thanh. Cho hỏi chị cháu đã về chưa?”

Người giúp việc lắc đầu:

“Chưa, cô Hà vẫn chưa về. Cháu có thể vào trong nhà đợi, bình thường cô chủ hay về khuya lắm. Chỉ có dạo gần đây là về sớm thôi. Nhưng hôm nay chắc cô ấy lại về khuya rồi!”

“Cảm ơn cô Vân, cháu đi đây.”

Tiểu Thanh lại gọi cho Tiểu Ly, nhưng cô vẫn bật vô âm tín. Nhà thì không về, điện thoại cũng không liên lạc được, e là lần này có chuyện thật rồi…

Tiểu Thanh đứng ở bên ngoài, đưa mắt nhìn Đường Vân đang ngồi trong xe. Dù gì giờ này cũng khuya rồi, cô không thể làm phiền hắn mãi như thế được. Thế là, cô cất lời:

“Chú, chú về trước đi.”

“Nhóc định đi đâu?”

“Chị tôi chưa về nhà, tôi phải đi tìm chị. Cảm ơn chú vì đã giúp đỡ, còn chuyện khác tôi sẽ tự lo.”

“Không được, nhóc là con gái, tôi không yên tâm để nhóc đi một mình!”

Tiểu Thanh lắc đầu, nói:

“Tôi tự lo được, chú yên tâm đi.”

“Lên xe, tôi cùng nhóc đi.”

Lời nói bá đạo, tuyệt đối không cho người khác kháng cự. Hắn cứ khăng khăng muốn giúp cô, nhất quyết không cô cơ hội chối từ. Thế là, Tiểu Thanh lại bước lên xe của hắn, cứ thế rời đi.

Bà giúp việc giờ mới nhớ ra điều gì đó, bà lầm bầm:

“Sao cô ấy lại biết họ của mình nhỉ?”



Ở trên xe, Tiểu Thanh đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Cô sợ sẽ bỏ lỡ bóng dáng của Tiểu Ly nên cứ thấp thỏm không yên. Cô cũng không thể báo cảnh sát, vì thời gian chưa đủ để xem là mất tích! Nhưng đối với Tiểu Thanh, chắc chắn Tiểu Ly đã có chuyện. Bởi con bé vừa mới đến Bắc Kinh không bao lâu, thế thì có thể đi đâu chứ? Còn nữa, hai gã đàn ông trong ảnh kia tại sao lại nhận là anh trai của Tiểu Ly? Và người cùng Tiểu Ly vào nhà nghỉ là ai? Cả tấm ảnh chứng minh cô là bồ nhí của ai đó lại là thế nào? Đầu óc của Tiểu Thanh rối như tơ vò. Thật thật giả giả cứ lẫn lộn. Là ai, ai đã đứng sau tất cả chuyện này?

“Đến trường của chị nhóc học xem, biết đâu cô bé còn kẹt ở trường?”

Tiểu Thanh gật đầu. Hiện tại, cô rất lo cho Tiểu Ly nên không thể suy nghĩ được gì. Đường Vân nói thế nào là thế đó!

Mất một lúc để thuyết phục bác bảo vệ mở cửa để họ vào. Tiểu Thanh và Đường Vân đi tìm khắp các lớp học cũng không thấy ai. Chứng tỏ, Tiểu Ly đã không ở trong trường.

Họ lại đi xung quanh trường học để tìm kiếm, cứ tìm mãi mà chẳng có tin tức nào. Họ hỏi cả người dân xung quanh cũng không ai thấy cô bé, đến lúc Tiểu Thanh gần như mất hết hy vọng, bèn có người nói:

“Tôi thấy cô gái trong ảnh này ở công viên kia, lúc đó tầm hơn 5 giờ, cô ấy có nói chuyện với hai người đàn ông ở đó! Một trong số họ còn ôm ấp cô gái này đấy. Tôi nghĩ họ là người yêu nên không quan tâm lắm, nhưng giờ nghĩ lại hình như thái độ của cô bé có gì đó không đúng lắm...”

“Bác...bác còn nhớ mặt người hai người đàn ông kia không?”

“Không, tôi không nhìn rõ mặt họ, chỉ thấy có một người gầy và một người béo.” Người phụ nữ xoa cằm, nhớ lại.

“Cảm ơn bác.”

Tiểu Thanh vội vàng chạy đến công viên nơi người kia chỉ. Kết quả, cô thấy balo Tiểu Ly nằm trơ trọi ở trong sọt rác. Khi cô lấy ra thì chỉ có sách vở bên trong còn nguyên vẹn. Còn điện thoại thì không có!

Cô càng sốt sắng hơn. Đúng là Tiểu Ly có chuyện thật rồi! Nhưng...cô biết tìm con bé ở đâu? Cả Bắc Kinh rộng lớn như thế, biết đi đâu để tìm Tiểu Ly đây?

Cả người cô run lên, cảm giác bất lực lan tỏa khắp tứ chi. Cô phải làm sao đây? Cứ nghĩ đến cảnh Tiểu Ly gặp chuyện là trái tim trong l*иg ngực của cô cứ nhói lên. Vạn lần cầu xin, em đừng có chuyện gì! Lỗi của chị khi để em đến Bắc Kinh...là tại chị...chị không tốt...

Bất lực lắm, đau đớn lắm. Cổ họng cô khô khốc lại, cố gắng cắn răng để ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra. Tiểu Ly...là chị không tốt! Chị không đến kịp rồi...bây giờ chị không biết tìm em ở đâu cả...chỉ hy vọng em vẫn bình yên...

Đường Vân vừa chạy đến, thấy cô nhóc kia ngồi xuống đất bất lực, ánh mắt cô bé ngân ngấn nước. Không hiểu sao, hắn cảm thấy đau lòng. Thì ra, cô bé này cũng có mặt yếu đuối! Đúng là khi chạm vào gia đình, thì bất kì ai dù mạnh mẽ đến đâu cũng phải buông bỏ lớp phòng vệ.

Hắn vỗ vai cô, nói:

“Đi tìm như thế cũng không phải là cách. Nhóc cho tôi thông tin của chị nhóc, tôi có quen một người bạn làm cảnh sát, người này sẽ giúp đỡ chúng ta.”

Đôi mắt của Tiểu Thanh bừng sáng lên. Cô không chút nghi ngờ mà đọc thông tin cho Đường Vân, chỉ thấy hắn gọi điện thoại cho ai đó, sau đó nói với cô:

“Đợi một lát.”

Tiểu Thanh gật đầu, ngoan ngoãn như cún con. Chẳng hiểu sao lúc này Đường Vân thấy cô nhóc dễ thương thật! Nói sao nhỉ? Tự nhiên muốn đem cô bé về nhà, giấu đi làm của riêng.

Mang về, giấu đi. (*)

Lúc sau, tin nhắn đã đến, Đường Vân nói với cô:

“Chị nhóc đang ở bệnh viện gần đây.”

“Thật...thật ư?” Gương mặt Tiểu Thanh dần thả lỏng.

(*): Bản gốc thuộc truyện Ma Đạo Tổ Sư.

Like + vote truyện nha mn