“Cái gì? Đây là món ăn cho người ăn à? Nhìn kinh dị quá.”
Đồng bọn của Nhược Anh Anh phụ họa theo cô ta.
Tiểu Thanh nhìn từng hộp đậu phụ thối mà mẹ mình làm bị chê bai, cô dĩ nhiên tức giận. Họ không ăn được? Là do bản thân đã quen với việc ngồi trong nhà hàng và ăn những món ăn sang trọng, cho nên, mấy món ăn lề đường này không xứng đáng được đặt vào mắt họ. Họ bĩu môi cười chê công sức của mẹ cô làm ra, thậm chí còn nghĩ rằng đây không phải món ăn cho con người.
Tiểu Thanh nén giận, hỏi:
“Nhược Anh Anh, mày muốn làm gì?”
Cô ả cười nhạt, đáp:
“Tao đang ủng hộ công việc bán đậu phụ thối của mẹ mày đấy. Mẹ mày không dạy mày biết mang ơn người khác khi đã giúp đỡ mình à?”
“Này, mọi người, hôm nay tớ đãi mọi người món đậu phụ thối do mẹ của Tiểu Ly làm ra, một hộp không bao nhiêu đâu, mọi người cứ ăn thỏa thích.”
Cả lớp nhăn mặt, lần lượt lên nhận lấy hộp đậu phụ kia. Đến phiên Triệu Dương, hắn chạm vào chiếc hộp, sau đó ‘vô tình’ làm nó đổ xuống đất.
Hắn cau mày, nói:
“Hà Tiểu Ly à, tôi lỡ trượt tay làm rơi đồ ăn rồi. Cậu có trách tôi không?”
“Kinh khủng quá, nhìn trông khác gì thức ăn của chó đâu? Nể tình Tiểu Ly chung lớp, mình mới ủng hộ nha.” Nhược Anh Anh nói xong, lại ‘vô tình’ làm rơi thức ăn trên tay xuống. Cô ả giả vờ ngây thơ nhìn Tiểu Thanh, rất châm biếm mà nói:
“Úi, mình cũng lỡ tay.”
Từng hộp thức ăn rơi xuống đất theo từng cái ‘lỡ tay’ của Nhược Anh Anh. Có người còn không thèm chạm vào mà đem đi vứt vào sọt rác. Cô ả thấy nãy giờ Tiểu Thanh không nói gì, bèn làm tới:
“Mẹ mày chắc rất sẵn lòng làm thêm vài hộp nữa nhỉ? Con chó nhà tao còn chưa ăn, chắc nó không chê đâu.”
Cô ta cười ha hả, rất vui vẻ mà hất mặt lên. Con khốn nhà quê Hà Tiểu Ly, nó xứng đáng có ngày hôm nay vì đã chọc giận Nhược Anh Anh. Nhìn bộ dạng nó bất lực khi nhìn thấy cô ta ném từng hộp đậu phụ do mẹ mình làm xuống, Nhược Anh Anh cảm thấy rất thoải mái.
Cô ả khoanh tay, nói:
“Mày còn chưa cảm ơn tao vì đã ủng hộ việc kinh doanh của mẹ mày đâu nhỉ? Đừng để tao đánh giá mẹ mày qua việc làm của mày. Con chó nó còn biết ơn, mà sao tao ban ơn cho mày mày lại thái độ với tao?”
Lúc này, Tiểu Thanh mới trả lời:
“Tao thái độ?”
Từng bước, từng bước, Tiểu Thanh bước lên bục giảng. Lúc này, cô đứng trước mặt Nhược Anh Anh, biểu cảm lạnh lẽo vô cùng.
“Để tao cho mày biết thế nào là thái độ nhé?”
Tiểu Thanh vừa hỏi xong, liền kéo tóc Nhược Anh Anh từ phía sau. Bất ngờ, giáng lên mặt cô ả vài cái tát đến điếng người.
“Tao rất vui vì mày đã ủng hộ việc làm ăn của mẹ tao. Nhưng mày không được dạy là thức ăn không thể lãng phí à? Nãy giờ mày còn chưa ăn đấy, để tao ‘phục vụ’ mày nhé.”
“Con khốn…bỏ ra…”
Tiểu Thanh buông tóc Nhược Anh Anh ra, sau đó túm cô ta ngã lăn ra đất. Tiểu Thanh ngồi lên người Nhược Anh Anh, một tay khóa chặt tay cô ta lại, một tay bóc từng miếng đậu phụ đã bị vương vãi dưới đất toan nhét vào miệng Nhược Anh Anh.
Nhược Anh Anh càng vùng vẫy thì càng bị Tiểu Thanh bóp chặt cổ tay. Cô ta đau quá, nên đành phải mở miệng ra nhằm kêu lên. Kết quả, nuốt phải món ăn được bóc từ dưới đất lên. Nhược Anh Anh muốn nhổ ra, lại bị Tiểu Thanh lấy tay bịt miệng lại, ép cô ta nuốt xuống.
“Ngon không? Mày đã nhận định được đâu là món ăn của người chưa?”
“Ưm ứm…cứu…”
Nhược Anh Anh muốn gọi đồng bọn đến cứu. Nhưng Tiểu Thanh đã liếc mắt nhìn họ, lên tiếng:
“Muốn ăn đậu phụ thì đến đây?”
Cả đám lùi lại một bước, tuyệt nhiên không ai dám đếm gần. Mặc kệ Nhược Anh Anh vùng vẫy thế nào, Tiểu Thanh cứ đợi Nhược Anh Anh nuốt xuống từng miếng rồi lại nhặt thức ăn từ dưới lên bỏ vào miệng cô ta.
Triệu Dương lạnh cả sống lưng. Cứ thế này, có khi nào Hà Tiểu Ly sẽ ép Nhược Anh Anh đến bội thực không? Hắn vẫn còn cần dùng đến Nhược Anh Anh. Cô ta mà có chuyện thì không hay cho lắm.
Thế là, hắn lén lút báo tin cho thầy chủ nhiệm. Cuộc chiến chỉ kết thúc khi thầy đến và tách hai người họ ra.
…
Lúc này, văn phòng hiệu trưởng.
Nhược Anh Anh khóc đến thương tâm, cô ta vừa khóc vừa nói:
“Thầy ơi, Hà Tiểu Ly ức hϊếp em, em có lòng mua ủng hộ gia đình bạn đồ ăn nhưng bạn đối xử với em như thế đấy thầy! Hức hức…”
Tiểu Thanh ngược lại, thản nhiên đáp:
“Em đùa với bạn mà thầy.”
“Thầy ơi, thầy phải làm chủ cho em….”
Thầy hiệu trưởng thấy cực kỳ đau đầu, cuối cùng đập bàn một cái, quát lên:
“Hai em đủ rồi đó! Đây là trường học chứ không phải cái chợ. Đến trường học cái gì không học lại học cách cư xử như đám vô học. Hà Tiểu Ly, Nhược Anh Anh, tôi đã gọi phụ huynh các em đến rồi đấy. Lát nữa hai em liệu mà giải thích với gia đình!”