“1…2…3”
“Hà Tiểu Thanh, còn không bước ra?”
Tiếng của đại ca kia gầm gừ, làm Tiểu Ly đổ mồ hôi hột. Chết rồi, Thanh Thanh à…chị đã gây ra chuyện gì mà khiến người ta đến tận trường tìm chị vậy?
Tiểu Ly run run, định chuồn ra khỏi lớp trong êm đẹp thì một trong số những tên kia hô to:
“Bạch gia, chính là cô ta! Cô ta chính là Hà Tiểu Thanh! Chính cô ta đã khiến bọn em ra nông nỗi đó!”
Trời đất, toang thật rồi, toang thật rồi!
Tiểu Ly ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh ra khỏi lớp, vừa đi vừa bấm gọi cho Tiểu Thanh để cầu cứu nhưng số điện thoại của Tiểu Thanh cứ liên tục thuê bao. Tiểu Ly vừa chạy vừa niệm Nam Mô, hi vọng rằng đám người kia không tìm thấy mình.
Ai ngờ, cô vừa chạy đến cầu thang, thì đã bị Bạch gia kia đuổi kịp. Trong khi cô phải dùng hết tốc độ để chạy thì Bạch gia chỉ nhẹ nhàng phóng từ trên xuống, vậy là Bạch gia ngang nhiên chắn trước mặt cô.
Tiểu Ly trợn tròn mắt. Ôi mẹ ơi, khinh công hóa ra là có thật? Nhìn cách hắn ta nhẹ nhàng đứng trước mặt cô, Tiểu Ly vẫn cảm thấy mình hoa mắt.
“Mày là Hà Tiểu Thanh?”
Tiểu Ly mấp máy môi:
“Phải…là tôi.”
“Biết tao là ai chứ?”
Tiểu Ly lắc đầu. Cô nhìn người con trai cao lớn trước mặt, không khỏi than thầm một tiếng ‘Tiêu đời rồi.’
Bạch mỉm cười đến man rợn, ánh mắt quét qua Tiểu Ly đang đứng trước mặt. Vẻ mặt hắn đen vô cùng đen. Con nhỏ đang run rẩy trước mặt này là đứa đã đánh gục một lúc 10 thằng con trai sao? Nhìn cách nó cố gắng chạy khỏi hắn làm Bạch gia không khỏi nghi ngờ mình nhầm lẫn to lớn.
Chẳng khách bánh bèo là mấy, đúng là khó tin.
“Tao là Bạch Cẩn, và hôm nay tao đến để xử lí mày.”
Bạch gia vừa giới thiệu, vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt Hà Tiểu Thanh. Nhìn mặt cô ta hết xanh rồi lại đỏ, hệt như con tắc kè đang biến hóa thuật trốn tìm. Đùa à? Hắn còn chưa chính thức đấm nhau với cô ta, mà biểu tình đã đa dạng thế này à?
“Mày gọi tao là đại ca, tao sẽ suy nghĩ lại về việc mày hại đàn em tao mất mặt. Nếu mày không khuất phục, tao và mày đấm nhau tại đây.” Bạch gia bẻ ngón tay phát ra tiếng rắc rắc, sau đó lắc lư cổ.
Tiểu Ly khóc không ra nước mắt thật sự. Cuộc đời cô đúng là đen như đêm 30, cô nghĩ chỉ cần mình hoán đổi thân phận với Tiểu Thanh thì có thể yên ổn mà làm người. Ai ngờ, động phải một Bạch gia ngang tàn như thế, nói xem cô phải làm gì đây?
Người ta có câu: Đừng nghĩ hoa nở mà ngỡ xuân về quả thật chả lệch phát nào. Cứ nghĩ mùa xuân đến, ai ngờ vẫn là đêm 30.
“Chúng ta…có thể thương lượng không?” Tiểu Ly lắp bắp hỏi.
“Mày nghĩ có thể?”
“Ý tôi là…ngoài ra, còn có thể có cách khác để bù đắp không?”
Đám đàn em của Bạch gia hô lớn:
“Đại ca, đừng thương lượng với nó, tổn thương của chúng em không thể bù đắp! Đại ca hãy lấy lại danh dự cho bọn em, tất cả trông chờ vào đại ca!”
Bạch gia gật gù, có lí, vậy thì không thương lượng.
“Tao từ chối.”
Tiểu Ly cắn cắn môi. Lúc này, nếu là Thanh Thanh chắc chắn sẽ lao vào đấm nhau với tên ngang ngược này rồi. Nhưng cô, cô không dám…cô sợ, tên đại ca đáng sợ này sẽ chôn sống cô luôn cho xem. Mà chạy, cô cũng không chạy được. Tiến không được, lui không xong, nói xem bây giờ phải làm sao đây?
“Mày có 3 giây để đưa ra quyết định. Lần này, mày thử chạy xem?” Bạch gia xem đồng hồ, liếc mắt nhìn Tiểu Ly.
“1, 2, 3”
“Sao nào? Gọi Bạch đại ca hay dùng vũ lực?” Bạch gia nhướn mày lên, lại nở một nụ cười man rợn.
Sống lưng Tiểu Ly nổi đầy gai nhọn, mắt cô sắp hoa lên rồi. Cô lắp bắp, hỏi một lần nữa:
“Còn cách giải quyết khác không?”
Bạch gia nhạt nhẽo trả lời:
“Vậy thì đấm nhau thôi?”
Tay chân Tiểu Ly run như ngọn cỏ trước gió. Phía trước là đao phủ, phía sau là vực thẳm. Bây giờ, tiến hay lùi gì cũng là đang gõ cửa Tử Thần.
Cái số của cô đúng là khổ mà! Chạy đến tận Bắc Kinh rồi cũng không thoát khỏi kiếp bị hành hạ. Đúng là ‘chạy trời sao khỏi nắng’ mà.
Thanh Thanh, xin lỗi, em làm mất mặt chị rồi…hi vọng chị không trách em chứ Thanh Thanh?
“Đại ca…Bạch đại ca…”
Đám đàn em há hốc. Đại ca quả là đại ca, không cần động đến một ngón tay cũng khiến Hà Tiểu Thanh này quy thuận. Bái phục, bái phục, quả nhiên họ không nhìn nhầm người. Bạch gia à, chúng tôi nguyện cả đời theo anh.
Bạch gia bỗng lạnh gáy, phóng ánh mắt khinh bỉ về đám bọn họ.
Bỗng, hắn bế Tiểu Ly lên, sau đó đặt cô ngang vai mình, tuyên bố:
“Nếu đã nhận Bạch gia này làm đại ca, thì tao phải dạy lại mày phép tắc.”
Tiểu Ly vùng vẫy, lấy tay che váy lại. Mặt cô đỏ đến tận mang tai, cô kêu lên:
“Bỏ tôi xuống.”
‘Bép’
Bạch gia phát vào mông Tiểu Ly một cái, điềm nhiên nói:
“Vùng vẫy nữa là ăn đòn.”
Biếи ŧɦái! Quả là vừa ngang ngược vừa biếи ŧɦái. Trời ạ, Thanh Thanh chị đã chọc phải ai thế này?