Vị Bơ Yêu Thầm

Chương 28

Kế hoạch chiếm lấy PP

Lâm Hề Trì lại lấy một tờ, nhìn trang giấy trắng, đột nhiên không biết viết gì. Nàng cầm bút, gãi gãi đầu, có chút buồn rầu, sau đó cầm điện thoại lên mạng xem.

Trên mạng có rất nhiều loại đáp án, thoạt nhìn rất đầy đủ, nhưng có chút đáp án lại là mâu thuẫn.

Ví dụ như.

Nếu bản thân bạn lớn lên đẹp.

Nhìn đến điều này, Lâm Hề Trì liền gương đều không cần soi, tâm tình rất tốt mà tiếp tục lật xem đáp án của mọi người, rất nhanh lại nhìn đến một cái: Nếu anh ta không thích bạn, bạn lớn lên lại đẹp cũng chẳng dùng được.

“……”

Lâm Hề Trì xem một lúc, càng xem càng cảm thấy không đáng tin, nàng đóng lại di động, mờ mịt mà nhìn chằm chằm tờ giấy màu vàng nhạt, ánh mắt trống rỗng.

Rất nhanh Lâm Hề Trì nghĩ thông suốt, nàng cảm thấy nàng có thể coi đây giống học tập, mỗi ngày đưa ra nhiệm vụ, sau đó hoàn thành. Mỗi ngày tiến thêm một bước, thời gian dài khẳng định có hiệu quả.

Rốt cuộc học tập sao, nàng biết rõ.

Thả dây dài câu cá lớn.

Loại chuyện này không thể sốt ruột, không gấp được.

Nóng nảy ngược lại sẽ không có kết quả tốt.

Lâm Hề Trì âm thầm tự báo cho mình, trên góc phải trang giấy viết xuống thời gian.

DAY ONE: thứ bảy ngày 16.09.2011.

Kế hoạch gì thì tốt đây?

Lâm Hề Trì trước nay chưa làm qua loại chuyện này, cũng không biết làm như thế nào làm mới là đúng, chỉ có thể dựa theo ý tưởng đầu tiên của bản thân. Nàng đột nhiên nhớ tới ngày mai khoa công nghệ có 3 trận bóng, cho nên nàng ngày mai khẳng định sẽ nhìn thấy Hứa Phóng.

Nghĩ đến hôm nay chuyện uống nước của cậu, Lâm Hề Trì tức khắc nhớ ra rồi.

Hứa Phóng giống như còn đang giận nàng.

Buổi chiều lớp kiến trúc và lớp cơ khí thi đấu, trận đấu kết thúc khoảng 3 giờ. Nghĩ vậy, Lâm Hề Trì nhìn đồng hồ góc phải máy tính, hiện tại gần 9 giờ.

Gần sáu tiếng đồng hồ trôi qua.

Bởi vì một chai nước, Hứa Phóng sáu tiếng đồng hồ không nói chuyện cùng nàng.

Lâm Hề Trì nhấp nhấp môi, chậm rì rì mà viết cái kế hoạch thứ nhất: Ngày mai trận bóng rổ kết thúc đưa cho cậu ấy một chai nước, cũng uyển chuyển khen ngợi vài câu, không thể quá mức cố tình.

Nghĩ đến hôm nay giống như có rất nhiều nữ sinh đưa nước, đưa xong lúc sau cũng đều mang theo biểu tình ngưỡng mộ, kích động mà ca ngợi những nam sinh đó thi đấu. Lâm Hề Trì lại cảm thấy kế hoạch này của mình quá mức thuận lợi.

Hơn nữa hôm nay Hứa Phóng nhận nước của nữ sinh khác, cũng không thấy cậu nói chuyện cùng nữ sinh nào.

Đại khái là không để mình bị đẩy vòng vòng?

Nhưng ngày mai cũng chỉ có trận bóng rổ này, giống như cũng không chuyện khác có thể làm. Hơn nữa đưa nước chuyện này, Lâm Hề Trì cảm thấy vẫn là cần thiết.

Chẳng qua giống như đổi một loại phương thức……

Nhưng trước đó nàng muốn đưa cho cậu 1 chai nước giờ có thêm mục đích có phải cần thêm vài chai. Lâm Hề Trì do dự một chút và xóa “1 chai” vừa viết đổi thành “một thùng”, sau đó phía sau mục khen ngợi Hứa Phóng viết “theo sau ở khen Hứa Phóng phía sau viết cái “Đãi định”.

Quyết định xong, Lâm Hề Trì cũng không hề rối rắm, nàng duỗi người, vui vẻ khép vở lại, lấy sách chuyên ngành ra xem.

Gần 10 giờ, Nhϊếp Duyệt và Trần Hàm cùng về, còn từ nhà ăn mang về cho 2 người 2 phần bánh rán. Lâm Hề Trì không ăn cơm chiều, chỉ ăn chút đồ ăn vặt lót dạ, lúc này ngửi được mùi thơm bụng đói sôi ùng ục.

Nàng cười tủm tỉm nói cảm ơn, mới vừa cắn hai miếng, Lâm Hề Cảnh gọi đến.

Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, có dự cảm cô bé muốn nói chuyện Hứa Phóng với mình, liền cầm bánh ra trong tay đi ra ngoài, ở trên hành lang nhận điện thoại.

Nàng dựa vào lan can nhìn xa xăm: “Alo?”

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, xóa đi không khí một ngày nóng bức, bầu trời ảm đạm có vài ngôi sao, có mấy đám mây chậm chạp trôi.

Chỗ này tầm nhìn rộng, ngoài mấy khu dạy học, Lâm Hề Trì còn có thể nhìn đến một góc sân thể dục. Nhưng nàng cận thị chỉ nhìn đến trên đường băng có vài bóng người đang di chuyển.

Nhìn hướng khác, còn có thể nhìn thấy sân bóng rổ ngoài trời sáng rực.

Làm người ta cảm thấy một buổi tối rất thoải mái.

Giọng Lâm Hề Cảnh truyền ra trong điện thoại, đã trôi qua 2 tiếng mà giọng cô bé vẫn lộ rõ kích động: “Lâm Hề Trì, em bảo chị đừng xúc động, chị hẳn là không xúc động đi?”

Lâm Hề Trì có chút nghi hoặc: “Như thế nào thì tính xúc động?”

Lâm Hề Cảnh nêu: “Chính là, chị có đi tỏ tình với anh Hứa Phóng không!”

Nghe vậy, bánh rán trong miệng Lâm Hề Trì suýt chút thì nghẹn, giọng điệu kích động.

“Sao có thể! Chị mới không ngốc như vậy!”

“À.” Lâm Hề Cảnh nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi.”

“…… Em đối Hứa Phóng nhiều ý kiến như vậy từ đâu ra.” Lâm Hề Trì nghĩ lại, cũng không nghĩ được Hứa Phóng chọc giận cô bé lúc nào, “Em mới đầu còn nói cậu ấy rất ngầu đẹp trai còn gì.”

“Em thuận miệng nói như vậy, em nghĩ anh ấy ở bên cạnh chị.” Lâm Hề Cảnh hừ lạnh một tiếng, “Anh Hứa Phóng tính tình rất xấu, chị tìm người tính tình tốt, chị đừng để bị biểu hiện giả dối che mù mắt.”

“Biểu hiện gì lừa người?”

“Chị ngẫm lại, chị và Hứa Phóng đã quen biết bao nhiêu năm, sớm không thích, hiện tại sao đột nhiên liền thích. Chị chắc chắn là vì đến tuổi rung động, liền tùy ý đem cảm tình với anh Hứa Phóng trở thành tình yêu,”

“……”

Lâm Hề Cảnh vừa nói như vậy, Lâm Hề Trì cũng bắt đầu hoài nghi bản thân: “Vậy như thế nào mới tính thích?”

Tuy rằng Lâm Hề Cảnh chưa yêu đương, lúc này cũng ngốc, nhưng cô bé đọc tiểu thuyết tình yêu rất nhiều, thực mau liền trấn định lại, bắt đầu chỉ dẫn cho nàng: “Nhìn thấy người đó tim đập nhanh?”

Lâm Hề Trì gật đầu: “Cậu ấy dựa sát vào chị sẽ có cảm giác này.”

“Nhìn đến người đó sẽ rất vui vẻ.”

“Ừ.”

“Người đó thân thiết với cô gái khác tâm tình sẽ không vui.”

“Ừ, cũng có.”

“……” Mới nói ba câu đều đúng, Lâm Hề Cảnh không muốn nhắc lại, “Chị có cảm giác đó với nam sinh khác không, chị ở trường học không quen bạn nam nào sao? S đại không phải nói có rất nhiều trai đẹp sao?”

“Có quen mấy người.” Lâm Hề Trì nghĩ nghĩ, nhíu mày, “Nhưng bọn họ sao có thể so được với Hứa Phóng.”

Thật ra suy nghĩ của Lâm Hề Trì rất đơn giản.

Kể cả nàng không có ý tứ kia với Hứa Phóng, ở đại học nàng quen biết mấy nam sinh, cũng không ai có thể lay động vị trí Hứa Phóng trong lòng nàng.

Cho nên nói có thể không tạo thành chút nào ảnh hưởng trong lòng nàng.

Lâm Hề Cảnh cũng hiểu ý nàng, yên lặng vài giây: “Vậy chị cảm thấy anh Hứa Phóng thích chị không?”

Nghe được lời này, Lâm Hề Trì đột nhiên nhớ hôm nàng uống say, đầu óc mờ mịt buột miệng ra một câu—— “Thí thí thích chị.”

Ngay lúc đó chỉ là suy nghĩ thích của bạn bè bình thường.

Nhưng Hứa Phóng phản ứng giống như có chút lớn hơn, dường như có chút khϊếp sợ lại có chút không dám tin. Lâm Hề Trì suy nghĩ nát óc trong chốc lại cũng không nghĩ được gì.

Chỉ có thể nhớ cậu nói hai chữ “Kẻ ngốc”.

Từ 2 cách nói trên có thể là.

Tôi thích kẻ ngốc cũng không thích cậu.

Hoặc là, thích cậu? Tôi là kẻ ngốc sao?

Hứa Phóng khẳng định không cảm thấy cậu ngốc, vậy chỉ có ——

Lâm Hề Trì do dự mà hỏi: “Em cảm thấy chị là kẻ ngốc không?”

Lâm Hề Cảnh hiện tại không chịu được nàng tự ti, e sợ nàng suy nghĩ lung tung, cho rằng mình là trèo cao Hứa Phóng: “Chắc chắn không phải a ——”

“À.” Lâm Hề Trì khẳng định ngắt lời cô bé, “Vậy Hứa Phóng chắc là không thích chị.”

“……”

Không biết vì cái gì, Lâm Hề Cảnh đột nhiên hơi đồng cảm Hứa Phóng.

-

Ngày hôm sau là thứ bảy.

Trong phòng ba người còn lại đều không có hoạt động, mà khoa nông nghiệp ít lớp, ngày hôm qua đã tranh huy chương đồng, hôm nay trận cuối có lớp thú y tham gia.

Mấy cô nàng cùng Lâm Hề Trì đến sân vận động xem thi đấu.

Mấy cầu thủ trong đội Thú y đều là trong lớp bọn họ, nhưng đã có câu lạc bộ thể thao chuẩn bị nước giúp nên mấy cô nàng cũng không cần mang nước.

Lâm Hề Trì nghĩ phải tặng nước cho Hứa Phóng, đi ngang siêu thị vào xem.

Tháng trước, toàn bộ sinh hoạt phí Lâm Hề Trì đều bị Hứa Phóng giữ.

Lần trước bởi vì Tết Trung Thu, Hứa Phóng một lần cho nàng một ngàn đồng, nhưng tiền xe và các loại phí, hiện tại trên cũng không còn bao nhiêu.

Lâm Hề Trì đến khu đồ uống xem một vòng, phát hiện một thùng nước giá 32 đồng, tuy rằng nàng cũng không phải mua không nổi, nhưng nàng đột nhiên phát hiện bên cạnh còn có loại bình 5 lít.

Bình thường những người khác mang đều là 500 ml.

Nàng mang một bình như vậy gấp mười so người.

Quan trọng là bình nước này giá 12 đồng. Bớt được 20 đồng

Nhưng mục đích Lâm Hề Trì cũng không phải vì tiết kiệm tiền.

Chỉ là rất ít người đưa nước sẽ đưa bình lớn như vậy? Nếu nàng đưa bình lớn như vậy, Hứa Phóng cũng hãnh diện. Nói không chừng cũng không cần nàng dỗ đã không còn tức giận.

Nghĩ thông suốt, Lâm Hề Trì vui vẻ ôm bình nước đến quầy thu ngân tiền trả.

Ba cô bạn cùng phòng ngoài cửa chờ, thấy nàng ôm lớn bình nước lớn như vậy, Nhϊếp Duyệt ánh mắt tò mò: “Cậu mua bình nước to như vậy làm gì?”

Lâm Hề Trì chớp chớp mắt: “Đợi lát nữa tặng cho người khác.”

“……”

-

Bởi vì Lâm Hề Trì và các bạn không xem cùng một trận đấu, cho nên vào sân liền tạm biệt nhau, ở chỗ cũ tìm được Hà Nho Lương và Diệp Thiệu Văn.

Vừa thấy mặt, Diệp Thiệu Văn liền vẫn luôn tò mò bình nước của nàng.

Ngay cả Hà Nho Lương cũng không chơi trò chơi, biểu tình quỷ dị mà nhìn nàng.

Chẳng lẽ rất kỳ quái sao?

Lâm Hề Trì buồn bực mà ôm bình nước, đang ngốc tại chỗ.

Đột nhiên cũng không tự tin đem đi tặng Hứa Phóng.

Chờ lúc Hứa Phóng vào sân, Lâm Hề Trì giãy giụa một phen, vẫn là lén lút ôm binh nước đến cuối khán đài của lớp kiến trúc.

Nàng đi đến hàng thứ 2 nhìn thấy Tần Tử Đan.

Lâm Hề Trì sửng sốt, nhìn đến chai nước trong tay cô ta loại 500ml bình thường. Nàng thu hồi tầm mắt, nhấp môi tiếp tục đi về phía trước, nhìn đến một vị trí để cặp sách Hứa Phóng, liền nhấc cặp sách ngồi vào.

Lâm Hề Trì cảm giác ý tưởng bất chợt của nàng hôm nay có gì không đúng.

Giống như có điểm ngu ngốc.

Hứa Phóng lúc nữa có muốn uống không.

-

Lâm Hề Trì dùng bình nước chống cằm, nhìn Hứa Phóng ở trên sân bóng chạy ngược xuôi, tóc đen môi đỏ, có chút đẹp. Nhưng hôm nay cậu số lần đánh bóng vào rổ rất ít, có vẻ trạng thái không tốt.

Rất mau đã đến giờ nghỉ giữa trận.

Hứa Phóng cùng đồng đội đập tay, nâng tà áo lau mồ hôi trên mặt, cậu đang muốn trở về chỗ lấy nước uống, đôi mắt nhíu lại, đột nhiên chú ý tới Lâm Hề Trì đang ngồi tại vị trí của cậu ôm một bình nước to.

“……”

Hứa Phóng đi qua, nhất thời đoán được suy nghĩ của nàng: “Cậu làm gì.”

Lâm Hề Trì đem bình nước trong lòng đưa cho cậu, nhỏ giọng nói: “Đưa nước cho cậu.”

Hứa Phóng: “……”

Cậu cảm thấy cậu không thể hiểu được.

Hứa Phóng cảm thấy Lâm Hề Trì là sinh vật lạ, từ biểu tình trên mặt nàng xem hoàn toàn không phải bởi vì nói giỡn mới cho cậu một bình nước to như.

Cậu vẫn mãi không có phản ứng.

Những cũng ở trong dự kiến của Lâm Hề Trì, nàng rũ xuống đầu, thuận miệng hỏi: “Cậu không uống sao?”

Nơi xa truyền đến tiếng cười bạn bè, Hứa Phóng không cần nghĩ cũng có thể đoán được bọn họ đang cười nhạo cậu.

Thái dương cậu như phình ra, đang muốn lấy một chai nước nhỏ trong thùng bên cạnh, đột nhiên chú ý tới cảm xúc Lâm Hề Trì đang xấu đi. Hứa Phóng nhăn mặt lại, khom lưng ngồi xổm trước mặt nàng, nhìn chằm chằm mắt nàng, lời nói ra lại thành câu khác.

“Vậy cậu thật muốn đưa nước cho tôi.”