Chương 1: New DOG!?
Phong_Cậu nhóc nghịch ngợm, là cậu chủ nhỏ trong một căn biệt thự to lớn, tổng giám đốc của một công ty bất động sản trong tương lai. Hắn có tất cả mọi thứ mà người khác muốn cũng không có được, muốn gì được nấy (Thiếu gia nhà giàu mà) nhưng, có lẽ cậu ta chẳng bao giờ biết đến cái giá trị của nó và chỉ duy nhất 1 thứ hắn có thể muốn nhưng lại không thể nào chiếm đoạt. Ngoài cách ghi nhớ những khoảnh khắc ấy thì Phong không còn cách nào khác để có thể quên đi những hình ảnh đã cất giữ sâu trong tâm trí cậu. Lạ lắm phải không? Không biết cái gì, thứ gì, điều gì đã khiến cho cái con người bình thản, máu lạnh như hắn lại trở nên...có nhiều thay đổi đến thế? Có lẽ....là một ai đó đã đem đến cho cậu điều kì diệu để tháo bỏ lớp vỏ bọc đáng sợ bên ngoài chăng?Nó đến...rồi lại đi, lớp bụi thời gian sẽ mãi không bao giờ có thể che lấp được những hình ảnh mong manh được bảo vệ dưới sự mạnh mẽ trái tim người con trai chung tình, bởi những khoảnh khắc không thể phai mờ trong tâm trí cậu. Cho dù khoảng cách giữa không gian có rộng lớn đến đâu...nhưng những mảnh cảm xúc dâng trào vẫn mãi không chênh vênh. Nó vẫn còn đây....
Ngày hôm ấy...
[ K..Íng...Kong] [K..Í.N..G KONG]
- Này! Ra mở cổng đi, các người còn định để chuông reo đến khi nào nữa hả! Kẻo tôi đuổi việc các người ,mà không cần thông qua mẹ tôi.
Mắt vẫn dán vào cái màn hình Galaxy S5, trườn mình trên chiếc Sofa, hắn ta gân cổ mắng mỏ tụi người làm trong nhà.
- Dạ, dạ! Xin lỗi cậu chủ ạ!_Bà ta hối hả chạy lên và mau chóng làm nguội đi cơn giận dữ của hắn bằng cách chạy ra mở cổng để tiếng chuông ngừng reo.
- Bực mình! Làm tôi chẳng thể nào tập trung chơi Game được!_Hắn lầm bầm tỏ vẻ khó chịu
Âm thanh lăn bánh, tiếng "Brừm Brừm" phát ra từ động cơ của chiếc Mercedes tỏa sáng đèn khiến cho tên Phong có thể dễ dàng nhận ra...?!
- ÔI!..Bà chủ đã về!
Bà chủ trong chiếc Mercedes sang trọng ấy hả? Người mẹ "Đáng kính" của hắn đấy
- R....Ầ..Ầ...MM....!!!_Bà vùng vằng bước xuống đóng sập cửa xe rồi hùng hổ bức vào nhà với cơn thịnh nộ dữ dội
- Mẹ, đi như voi thế? Coi chừng bị lún đất đấy. Mẹ giảm cân đi!_Chẳng thèm để ý đến sắc thái của mẹ lúc này, hắn vẫn bình thản "Đánh" nốt ván còn lại
Bà giận dữ, gân xanh gân đỏ có bao nhiêu nổi lên đến tột độ, chịu không nổi cái tính cách của tên đó nữa, đã vậy còn xúc phạm cân nặng của bà bằng cái giọng điệu không hài lòng như một ông hoàng. Thân hình của bà có đến nỗi phải "Lăn" đâu mà sao hắn lại dám bôi nhọ bà! Ờ,...thì công nhận, bà vừa giẫm chỗ nào thì đất bị lún chỗ đấy nhưng căn biệt thự này không đến nỗi phải mục nát hay sập vì Body của bà đâu! Sao hắn lại dám làm nhục mạ bà cơ chứ. Bà phải cho mày biết tay. Mẹ Phong kéo lỗ tai hắn dài ra 1 thước khiến hắn phải nghiêng đầu theo và con mắt phải rời khỏi "Bàn" đang còn dang dở.
- Thằng oắt con trời đánh này!!
- A!..Aya! Đau mà! Mẹ làm gì vậy hả?_Tai hắn đỏ tấy lên rồi vừa thả cái "Bàn" Game đang giữa lưng chừng đoạn gay cấn vừa vùng vẫy dưới sự kiểm soát của "Bà chằng lửa"_Biệt danh mà hắn hay dùng để gọi người mẹ "Đáng kính" của mình theo thói quen. Càng cố thoát ra thì vành tai càng bị móng tay như vuốt mèo của mẹ mình bấm sâu vào, chỉ khác là con mèo không có sơn cái móng lòe loẹt, sắc xảo thế kia.
Sau một hồi vật lộn vật vã thì cuối cùng hắn ta cũng thoát khỏi "Bà chằng lửa" nhưng kết quả cả cái tai sưng tấy lên. Hai mẹ con hắn đua nhau thở dốc, mồ hôi toát ra nhễ nhại. Sau khi phục hồi năng lượng, bà hít một hơi thật sâu trước bàn làm việc và đối diện trước mặt bà là thằng con trai "Yêu dấu", là "Cục cưng" của bà! Rồi mẹ Phong để trước mặt hắn 2 xấp giấy cao ngất ngưỡng.
Trở về trạng thái ban đầu, bà bình tĩnh nhưng phải nói chính xác hơn là...bà Cố giữ bình tĩnh, trầm lặng nói.- Con xem đi!
- Đơn...Xờ...in...xin.._Hắn ngập ngừng đánh vần từng chữ
- Đơn xin nghỉ việc đó! 13 tuổi, già đầu rồi mà còn không biết đọc à!! Sao con ngu quá vậy hả!
Hắn tròn xoe mắt nhìn thái độ bình tĩnh như không thể bình tĩnh hơn được nữa của bà, thấy vậy "Bà chằng lửa" nhẹ nhàng xuống giọng và cười tươi như không có gì xảy ra.
- Đọc tiếp đi con!
Hắn rùng mình, tự hỏi mình có bị nổi sẩy không mà sao da bị sần sần thế này? Chẳng nhẽ là da gà? Không, da gà chắc chắn không nổi to như thế, tự nhiên lại thấy lạnh sống lưng trước thái độ kìm hãm tức giận của bà còn đáng sợ hơn là lúc "Bùng nổ" như bình thường.
- Chữ xấu như gà bới ý...còn bị lem nữa, khó nhìn mà mẹ!..._Hắn nũng nịu viện cớ
- Còn đây nữa._Bà mặt lạnh sắc bén nhìn Phong, đến đây thôi hắn cũng đủ run cầm cập rồi
Hắn ta nhau mày, nghiến răng đánh vần từng chữ.- Đ..ơn...xin...đ..đi...đẻ? Ai cần đi đẻ vậy hả mẹ? Mà việc đó là công việc của phụ nữ mà. Con cũng mang thai và cho em bé bú được hả mẹ?
Mẹ hắn chưa kịp trả lời thì hắn đã ôm ngực mình lại, rồi uốn éo vặn vẹo Body của mình, ngại ngùng thích thú rên
- ÔI....Không chịu đâu! Người ta chưa có sữa mà...! Nhột núm *ú lắm cơ! ahjhj....ngượng quá đi hà...!_Hắn ta ngây thơ với đầu óc hoàn toàn trong sáng
- BỐP!!_Bà tự đập vào mặt mình cả xấp "Đơn xin đi đẻ" rồi giáo huấn cái tên có bộ óc chó "Cao siêu hơn người"- Không phải "Đơn xin đi đẻ" mà là sổ phê bình học lực! Trời ơi, con tôi...đã không biết đọc rồi mà còn ở đó lấy áo bà bầu ra mặc rồi còn tự sướиɠ nữa! Có khác gì thằng "Bánh bèo" đâu hả trời!_Bà khóc lóc than ngắn thở dài.- Con xem đi!
Phong hoảng hồn nhìn bảng điểm của từng môn từ trên xuống dưới, ô điểm, lời phê, hành kiểm, học lực, cuối cùng là nhận xét của giáo viên chủ nhiệm.
- Lúc nào con cũng đứng trong 3 Top mà! Mẹ không thấy sao? Hạng nhất nữa nè!_ Hắn vừa hớn hở chỉ vào cột điểm từng môn, từ trên xuống dưới toàn là...1,2,3,4,5 còn không thì cũng có 5,4,3,2,1...- Ơ? Vậy còn mấy con số 0 này là gì thế hả mẹ? Không lẽ...con tuyệt vời đến mức giáo viên chủ nhiệm phải oánh con số 0 "Bất khả chiến bại" này vô sao? Con nể phục mình quá!
- Trong 3 Top học sinh cá biệt của lớp ấy hả!! Đã học ngu rồi mà còn bày đặt tự sướиɠ nữa, con có được bình thường không vậy! "Bại liệt" với "Thất bại" thì có chứ đâu ra mà "Bất khả chiến bại"? Trong lớp con là đầu gấu hay sao vậy? Việc đầu tiên mà ngày hôm nay mẹ về nước là họp phụ huynh 1 lần đầu tiên trong đời con mẹ đã thấy không hài lòng rồi! Còn nữa, mẹ cho con ăn học đầy đủ, hơn nữa đó lại là 1 trường quốc gia,dành cho những người thừa kế trong tương lai. Người thường dễ gì mà được vào đó hả con? Con nên biết rằng...dòng họ Vương nhà ta có địa vị cao trong số những dòng quý tộc có tiếng khác, là vị trí mà ai cũng muốn đạt được. Suy nghĩ lại và nhìn vào cột điểm của con đi! Nào là 1,0,2,3,5,4,0,1,1,1,2,..... Con học hành kiểu gì vậy hả!
- Vậy thì sao? Cả đống đơn xin nghỉ việc với cả "Đơn xin đi đẻ" này có liên quan gì đến con?
- 101 đơn xin nghỉ việc từ quản gia, cô hầu, đầu bếp, bảo mẫu, phục vụ, tài xế, phụ bếp, gia sư, hầu bàn. Trong đó gồm có 52 gia sư tất cả các môn học bị thương tích đầy mình, 10 bảo mẫu bị tiêu chảy, 27 tài xế bị tai nạn. Còn lại là người quét dọn và các đơn vị phân nhánh trong những công việc khác. Chưa hết, mẹ còn phải kí tên vào 36 bản kiểm điểm của con trong khi mẹ còn cả đống hồ sơ, giấy tờ, bảng báo cáo từ thư kí cần xem qua, chính sách còn chưa xử lí ở nhà băng và công ty! Còn đây nữa...
[You Win! Tít tít]_Mặc kệ những gì "Bà chằng lửa" than vãn, hắn vẫn bình thản tiếp tục màn chơi của mình. Nãy giờ tốn cả trăm lít nước bọt mà hắn ta chẳng "Thấm" vào đâu cả, máu não sôi lên sùng sục, bà ức chế đấm vào mặt thằng con trai "Yêu dấu"
- Con! Thôi Ngay CÁI TRÒ Ấy ĐI I.....!!!!!!!!!
- Á Á Á !!!!!
[Tèn ten tén ten tén...! Nốc ao! You Lose]
- Sao lại đấm vào mặt con!_Hắn vùng vằng rồi xuýt xoa cái...máy Galaxy S5
- Tạm thời gác chuyện này sang 1 bên, khi nào có thời gian, mẹ sẽ xử tội con sau.
- Lần nào mẹ chẳng nói thế!_Hắn ta cười khành khạch, coi như mình được thoát tội
- Bây giờ mẹ có chuyện quan trọng cần nói nên không có thời gian dành cho tên đểu như con.
Chợt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ hắn, bây giờ....mới để ý...hắn thấy cái bóng thập thò núp sau lưng mẹ mình. Phong lườm kĩ thế nào cũng chỉ thấy cái vóc dáng tiều tụy của nó với đôi bàn chân trần và thô. Mẹ hắn nhỏ nhẹ:
- Đây là con trai dì, tên nó là Vương Triệu Thanh Phong. Tính cách nó ngang bướng lắm, có gì chỉ bảo nó nha con.
Trước mặt hắn ta là một con nhỏ nhếch nhác, cái quần, cái áo nó đang mặc trên người còn hơn cả cái lùi giẻ rách rưới mà hắn từng thấy, đầu tóc nó rũ rượi, vẻ mặt thất thần như cái xác không hồn, nước mắt, nước mũi sụt sùi nhễ nhại, dơ dáy. Ôi....bẩn thỉu, phải nói là còn hơn cái thứ thấp kém tầm thường. Nhìn nó chẳng khác gì một con ăn mày! Hắn bất ngờ khi những dấu đỏ lằng trên người nó vô tình chạm mắt hắn, nào là những vết bầm thâm tím, còn có cả những dấu kim đâm, bị đánh bằng thứ gì mà ra máu, tróc da kinh thế này cơ chứ!? Còn đôi bàn chân trần đen thui của nó nữa, móng chân phải nói là....Chao ôi...Tróc hết ra, hình như bị rút không còn 1 móng. Những vết loang lổ trên người nó rỉ máu không ngừng. Hắn tự trả lời những câu hỏi trong đầu bằng những suy luận của mình lúc này. Chắc là do nó ăn cắp hay làm việc xấu nên mới bị chủ đánh tàn tạ thế này. Chỉ cần nhìn bên ngoài thì Phong đã biết nó là loại người thấp hèn như thế nào rồi. Nhưng thật khó hiểu mẹ mình, hắn thắc mắc, bà ngây thơ đến nỗi không thể phân biệt được con chó với con người sao? Hắn lườm nó một lúc rồi nhau mày vẻ không hài lòng.
- Con nhỏ ăn xin này là ai vậy?_Hắn ta cố tình nhấn mạnh câu nói và từ cái cách hắn nhìn mẹ rồi đánh mắt sang lườm nó
- Này! Chị ấy hơn tuổi con đấy, lựa cách xưng hô cho đúng vào!_Chưa gì mẹ tên Phong đã phớt lờ thái độ của hắn và gằn giọng mắng mỏ. Đây là lần đầu tiên mẹ Phong bênh vực người khác ngoài hắn hơn nữa, người đó lại là thứ rác rưởi chẳng đáng 1 xu như chị ta? Và điều đó khiến hắn cảm thấy khó chịu.
- Tại sao con phải làm vậy với cái thứ dơ bẩn này? Miếng rác như nó không có vị trí trong cái xã hội này. Vậy tại sao mẹ lại dắt cái thứ đầu đường xó chợ chẳng khác gì một con chó về nhà ta chứ! Nó sẽ dấy bẩn gia đình ta mất mẹ có biết không hả!!
[B...Ố..Ố..P]_Mẹ hắn tát vào mặt hắn bạt tai- Ai dạy con những lời lẽ đó vậy hả! Ai cho con...!?
- Mẹ....mẹ..là đồ ngu!!!! Hu hu hu...
[RẦM!!!!]
Sau khi ăn cái tát trời giáng của mẹ, mắt Phong nhòa những giọt nước mắt nóng hổi, bên má bị tát thì nóng ran rát, đỏ phừng. Hắn ngắt ngang câu nói của bà và chạy vào phòng khóa chặt cửa. Bỏ lại thái độ của "Bọn người" đó đằng sau.