Dưỡng Tiểu Quỷ Hắc Hóa

Chương 7

Editor: Đèo/ Đào

***

Đây là lần thứ tư tôi đến đây, nhưng lần này bước chân cũng không nặng nề lắm. Thấy được sạp hàng quen thuộc kia, tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó hít sâu một hơi thật sâu, cất bước đi về cửa sạp ấy.

“Đại thúc, cứu chúng ta với!” Phảng phất như tìm được chỗ dựa vững chắc, những bước chân của tôi bỗng trở nên mềm đi, thiếu chút nữa liền quỳ xuống.

“Trời phía Đông mây đen càng lúc càng nhiều, đại biểu cho việc oán khí đang không ngừng tích tụ, ta liền biết là do con yêu quái kia gây ra! Tiểu bằng hữu, xem ra ngươi không có nghe lời khuyên của ta, hiện tại… e rằng ngay cả ta cũng không thể chống cự được nó!” Đại thúc thở dài một hơi.

“Đại thúc, là do tôi sai, nhưng người trong thôn đều là vô tội, tôi cầu xin ông hãy cứu lấy bọn họ!”

“Ai*, hiện giờ chỉ có thể thử một lần. Có điều ta phải trở về chuẩn bị pháp khí, giờ Tý ngươi ở sau núi chờ ta.”- Tiếng thở dài ấy mọi người, lúc đầu định để Haizz mà kỳ quá nên để nguyên cv.

” Vâng.” Tôi đáp ứng, sau đó bước chân chạy lại phía cửa hàng đã bán tiểu quỷ cho tôi, tôi muốn chất vấn tên lão bản* kia sao có thể rắp tâm đến thế.- Người chủ, chủ tiệm.

Lão nhân vẫn như cũ ẩn sâu trong bóng tối, chờ tôi bước vào mặt tiền của cửa hàng, lão mới vô thanh vô tức* mà xuất hiện.- Im hơi lặng tiếng, không chút tiếng động.

“Ông già kia, lúc trước sao ông không nói rõ nó sẽ hại người! Ông che che giấu giấu không nói cho tôi biết về cái bình khác là sao vậy hả?” Tôi nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy rất bực bội khi lão ta giấu giếm chuyện đó.

“Ha ha ha, tiểu cô nương à, chuyện này không thể trách ta được, là chính cô không quản tốt chiếc bình ấy.” Lão không chút gợn sóng.

Nhìn thấy bộ dạng như không hề liên quan đến lão, tôi cố nhẫn nhịn xuống, lại mở miệng nói: “Phải là tôi sai, nhưng đứa trẻ kia là một sinh mệnh vô tội, rốt cuộc là ông có mục đích gì?”

“Bây giờ nói cho cô biết cũng không sao, chiếc bình ấy có khả năng khống chế tầm mắt mê hoặc linh hồn của người khác, hắn có thể dựa vào việc ăn thịt người mà hấp thụ nhân khí, sau đó sẽ không ngừng phát triển để trở nên mạnh mẽ! Không những thế, ta còn gieo tử cổ trên cánh tay của hắn. Chỉ cần hắn hấp thụ nhân khí liền sẽ chia cho ta một nửa, giúp pháp lực của ta mạnh lên không ít, nhưng hắn chết ta cũng sẽ chết, ngược lại ta chết hắn sẽ chết theo, cũng có nghĩa là bọn ta vĩnh viễn cột vào nhau. Cho nên hắn biến thành ác quỷ, đó là do ngươi gieo gió gặt bão, nhưng ngược lại thuận tiện với ta.” Lão nhân lộ ra đáng ghê tởm bộ mặt, đắc ý mà cười.

“Ông đê tiện!” Tôi quay đầu rời đi, ngay từ đầu tôi và Lam Lam đều bị lợi dụng! Chạy ra chợ, tôi nhìn về cảnh thôn quê ngày xưa, thì ra bản thân cũng đã hoài niệm nơi này như thế.

Ý thức tôi như hoàn toàn nhận thức nơi này, xa xa là dãy núi trập trùng phủ đầy một màu xanh rực rỡ, vài đàn chim nhỏ thỉnh thoảng cất lên tiếng ca trong trẻo ngọt ngào, trên núi Sơn Tuyền cũng thật sạch sẽ tươi mới, mọi người nơi thôn trang cũng không khác biệt ngày thường lắm, coi như là hài hoà nhỉ.

Mở cửa lớn ra, tôi muốn nói với bà rằng là tôi bất hiếu, nhưng lại thấy bà nằm ngủ bất động trên giường, xung quanh một bãi máu lớn, tôi luống cuống, nỗ lực đè xuống giọng nói run rẩy của bản thân, mỉm cười bảo: “Bà ơi, bà mau tỉnh dậy đi bà, đừng ngủ nữa, con còn rất nhiều lời muốn nói với bà, bà ơi, sao người bà dính nhiều máu thế?” Tôi đẩy đẩy bà mình, cố gắng đem bà đứng dậy, vội vuốt mặt bà ấy. Cuối cùng, bà ấy cũng nheo lại đôi mắt cực kỳ thống khổ của mình, một tay che ngực phun ra máu tươi, “A, A Tiễu.”

“Là con đây bà ơi, bà mau đứng lên đi, đừng ngủ nữa mà bà ơi.” Tôi ôm chầm lấy bà rồi khóc nức nở.

“Hắn, hắn biết, ta để con, tìm người, đối phó hắn……” Bà nội đứt quãng mà nói, “Nhất định, nhất định phải diệt trừ hắn, bằng không, ta, ta sẽ không an tâm!”

“Được! Con nhất định sẽ diệt trừ hắn. Bà ơi, là hắn hại bà đến vậy sao? Bà…bà ơi, bà đứng ngủ, con sẽ báo thù cho người.” Tôi gối đầu bà xuống cánh tay của mình, bà ấy không trả lời, cuối cùng là không thở nữa. Tôi ha hả mà nở một nụ cười, lẩm bẩm tự nói:

“Lam Lam ơi, Lam Lam à, có phải ta nên cảm ơn ngươi vì đã tặng cho ta một người bà không toàn thây? Sớm biết như thế, ta tình nguyện đói chết, đói nghèo cũng tuyệt không đem ngươi về, buồn cười làm sao khi ta còn đặt kỳ vọng vào ngươi nhỉ! Hiện tại ngươi gϊếŧ bà nội ta, hại cả cái thôn này, mặc kệ ngươi có bị lợi dụng hay không, ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Ta hận ngươi hận ngươi hận ngươi!”

Tôi quỳ bên thi thể của bà cho đến tận giờ Tý. Thời điểm đã đến, khi tôi chuẩn bị đứng dậy thì bỗng lảo đảo cả người, hai chân trở nên tê liệt vì quỳ trên nền đất quá lâu, tôi ép bản thân phải đứng dậy, dù gập ghềnh có vấp té vô số lần nhưng tôi vẫn bò lên ngọn núi ấy. Bốn phía đã đen như mực, nhìn có chút dọa người.

“Lam Lam, ngươi đi ra đây cho ta!!”

Không bao lâu, Lam Lam thế nhưng thật sự bay tới.

“Chủ nhân, người đến đón ta về nhà sao?” Lam Lam thập phần kinh hỉ.

“Đón ngươi về nha? Ha ha ha, ta đưa ngươi xuống địa ngục!” Hai mắt tôi nhiễm đầy thù hận, nhìn chằm chằm vào tiểu quỷ xanh lam trước mặt, à không nên gọi là ác quỷ mới đúng, Sau khi ăn thịt người, hắn thật sự ở vượt qua tốc độ phát triển bình thường. Cùng lúc đó, đại thúc cũng từ trong bóng đêm bước tới, trong tay cầm pháp khí màu bạc, trong bóng đêm lóe lên ánh sáng, liền nhắm ngay Lam Lam mà bắt đầu niệm chú.

“Người muốn gϊếŧ ta?” Lam Lam không dám tin tưởng, hắn không chút phản kháng, trực tiếp từ không trung ngã xuống, ngồi xổm trên mặt đất nắm lấy phần tóc mà rống to.

“Không sai! Ngươi hại chết nhiều người như vậy, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ ngươi! Đại thúc, gϊếŧ chết hắn.”

Tôi không hề nghi ngờ trước đòn tấn công đầy sát thương của đại thúc, hắn phát ra tiếng kêu thê thảm, không ngừng run rẩy thân mình, như là đang khóc. Đại thúc cứ thế bắt đầu niệm chú to hơn, pháp khí phát ra ánh sáng bạc vừa mỹ lệ loá mắt lại mang theo sát thương cực đại, các đường đi không ngừng bắn về phía Lam Lam, lan da hắn giống như bị đốt cháy, hắn đau đớn lăn lộn trên nền đất.

Nhưng hắn vẫn là không hề phản kháng, cuối cùng một tiếng vô cùng khủng khϊếp vang ra, hắn biến mất.

Đại thúc thu hồi pháp khí thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi không cần sợ nữa, hắn đã hồn phi phách tán rồi.”

Tôi nhìn vào chỗ hắn vừa biến mất, không hiểu sao tim lại chợt nhói, tôi quy tội là do nuôi nhiều ngày sẽ sinh ra chút tình cảm.

Lam Lam hồn phi phách tán, chắc hẳn lão nhân kia cũng đã chết. Sau này, cuộc sống của tôi trở lại bình thường, tôi cần cù chăm chỉ mà làm ruộng, mỗi khi trúng mùa cũng kiếm rất được nhiều tiền, đủ để tôi cơm áo vô ưu.

Hôm nay, có một chàng trai ngoại lại tuấn tú đến gõ cửa nhà tôi, khẩn cầu tôi cho hắn một chút cơm rượu. Mới vừa trải qua thu hoạch, tôi nhiệt tình tiếp đãi anh ta. Những chuyện vừa qua đã giúp tôi thay đổi không ít, tôi trở thành một người thiện lương giản dị. Ăn xong, anh ta muốn cùng tôi nói chuyện, nhưng vừa mới dọn vài cái chén, đầu tôi liền trở nên choáng váng rồi chìm vào hôn mê. Chàng trai ở phía sau đỡ lấy thân tôi, hắn thầm thì nói: “Chủ nhân.” Thậm chí tôi còn cảm thấy bàn tay anh ta chạm vào môi mình, cởi xuống từng lớp quần áo, một đường trượt xuống phía dưới…… Sau đó tôi hoàn toàn bất tỉnh.

Tôi sẽ không bao giờ biết rằng, người nam tử ấy đã thi triển bí thuật đem tôi chế tác thành con rối, khiến tôi vĩnh viễn mất đi ý thức, không khóc không cười chỉ biết đón nhận lấy hắn.

Và sẽ không nghe thấy người đang ôm tôi nói: “Cứ như vậy, chị vĩnh viễn sẽ là của ta.”

*** HOÀN TRUYỆN ***