Dưỡng Tiểu Quỷ Hắc Hóa

Chương 2

Editor: Đèo/ Đào

***

Tôi đi khỏi làng mà không gặp chút trở ngại nào, đến khi tỉnh táo lại thì đã đứng ở phiên chợ cách thành phố không xa. Trí nhớ tôi không tệ mấy, mang máng nhớ được vài con đường.

Tôi đi vào phiên chợ náo nhiệt, nhất thời không biết mở miệng xin giúp đỡ ra sao, tôi vốn là một tiểu cô nương quái gở lại ăn nói vụng về. Tôi quyết định đánh liều một phen, dù là đi lang thang ba bốn tiếng, thậm chí sau này có phải ngủ ngoài đường đi chăng nữa thì vẫn tốt hơn là về chỗ kia.

Đột nhiên, một cửa hàng hẻo lánh nằm ở nơi khuất sâu thu hút lấy tôi, trông có vẻ giống mấy cửa hàng chuyên bán đồ cổ, ngay cả tên biển hiệu cũng không có, bên ngoài cửa hàng âm trầm cổ quái, càng kỳ quái hơn chính là ban ngày ban mặt nắng nóng chói chang như thế, vậy mà một chút tia sáng cũng không cách nào rọi vào được.

Tôi cầm lòng không đậu mà đi vào bên trong, trên ngăn tủ chất đầy những chiếc bình to nhỏ khác nhau, nhất thời làm tôi có vài phần tò mò, không chút cố kỵ mà nhìn quanh nơi này.

“Ngài cần gì?” Giọng nói tang thương vang lên, có chút bất ngờ. Tôi hoảng sợ, người trước mắt không còn trẻ, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, không biết tại sao mà tôi có chút sợ hãi ánh mắt sắc bén của ông ta.

“Tôi chỉ tùy tiện, tùy tiện nhìn thử.” Tôi cười gượng, bất an mà đan chặt tay vào nhau.

Ông lão nhìn chằm chằm ta trong chốc lát, rồi xoay người lấy trong ngăn tủ ra hai chiếc bình giống nhau, đặt trước mặt tôi, “Đây là thứ ngài cần.” Lão khẳng định mà nói.

“Đây là cái gì?” Tôi ngắm nghía chiếc bình trước mắt, đột nhiên kinh ngạc mà chỉ vào nó không thốt nên lời, bên trong hai chiếc bình thình lình nổi lên hai cái bào thai sơ sinh đang ở trạng thái ngủ say.

“Đây là một loại vu thuật* của người Thái, có thể giúp ngài thoát khỏi tình cảnh bất hạnh, ngài chỉ cần lấy một giọt máu trên người, cho nó nhận ngài làm chủ, sau này ngài có thể nắm trong tay vận mệnh của chính mình, tiền đồ xán lạn. Đương nhiên, điều kiện chính là, ngài sẽ phải đánh đổi tuổi thọ của mình, ngay cả khi về già.”

Tôi bán tín bán nghi, nhưng đối với tình cảnh phiền muộn thống khổ này, dựa vào kí ức sinh hoạt trước kia, tôi kiên định tin vào. Cứ ở mãi cái chỗ nghèo khổ này tôi sẽ không thay đổi được gì, chi bằng đánh cuộc một phen.

“Nhưng tôi không có tiền.” Một lát sau ta khốn cùng thốt lên.

“Ta biết, coi như ta và ngài có duyên với nhau, ngài chọn một trong hai bình này đi, một bình sẽ mang đến vị thần cho ngài, bình còn lại……” Ông lão thần bí không nói tiếp.

“Bình kia thì sao ạ?”

“Không thể nói, phải xem vào vận khí của cô nương nữa.”

Tôi lại cúi đầu nhìn chăm chú hai cái bình, đúng lúc này, thai nhi nằm trong chiếc bình phía tay trái đột nhiên mở mắt, phảng phất như nụ cười của ma quỷ, tôi run rẩy chỉ về phía chiếc bình ấy, “Tôi muốn cái này.” Ông lão đưa cho tôi một tờ giấy hướng dẫn sử dụng. Tôi cầm chiếc bình lên rồi cẩn thận rời đi, nào biết rằng, ông lão vẫn nhìn theo bóng lưng của tôi, trên môi dần dần nở ra nụ cười, quỷ dị đến mười phần.

***

* Vu thuật Kuman Thong (: กุมารทอง, tiếng Việt còn gọi là Thiên Linh Cái) là một loại thần giám hộ huyền bí theo tín ngưỡng dân gian Thái Lan. Người ta tin rằng, nó mang lại sự may mắn và phát tài cho gia chủ sở hữu nó nếu được thờ phượng chu đáo. Kuman, hay Kumara trong có nghĩa là “cậu bé thanh tịnh” (nữ là kumari), còn thong nghĩa là “vàng”. Kuman Thong có nghĩa là “cậu bé vàng”.