Nhà trong thành của dòng họ Nhung, ở một tòa nhà lớn tường đỏ, một lão giả đang tĩnh tọa ở thư phòng, trên tay hắn là một quyển thư tịch rất dày. Hắn im lặng lật xem, chỉ là nhíu mày suy nghĩ không thôi, dường như nội dung trong sách khiến hắn đau đầu vô cùng.
Bỗng nhiên bên ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa, đối phương gõ cửa mà như muốn phá vỡ cửa mà xông vào!
Lão giả nhướng mày, lạnh nhạt nói:
- Ai? Vào đi.
- Vâng, lão gia.
Cửa mở, một lão nhân nhìn bộ dạng còn già hơn hắn tiến nhanh vào. Tuy rằng người này tuổi đã lớn, nhưng bước đi vững chắc có lực, không nhìn thấy chút biểu hiện già yếu.
Sau khi thấy là lão nhân này, lão giả ngồi trong thư phòng liền cười nói:
- A Tài, ngươi làm gì mà hấp tấp vậy. Ha ha, đã hơn 10 năm rồi ta chưa từng thấy ngươi gấp gáp như vậy nha.
Vị lão nhân này là một nô bộc theo hắn từ nhỏ, tuy rằng quan hệ hai bên là chủ tớ, nhưng thực tế lại chẳng khác nào anh em ruột thịt.
A Tài bước tới cạnh lão giả, nói:
- Lão gia, hôm nay ta nghe được tin tức về Dương công tử.
- Dương công tử?
Lão giả liền giật mình, theo bản năng hỏi:
- Dương công tử nào?
A Tài ấp úng một chút, bất đắc dĩ nói:
- Chính là Tam công tử bị ngài điều tới trang viên, 20 năm chưa từng bước vào gia môn!
Lão giả lập tức sắc mặt trầm xuống, hừ nhẹ một tiếng:
- Ngươi nói thẳng là lão Tam có phải nhanh không. Hừ, hắn làm gì được coi là Dương công tử. Năm đó lão phu đưa hắn tới trang viên, chính là muốn hắn cảm thấy hổ thẹn mà cố gắng tu luyện. Không ngờ tới hắn lại cam chịu, nhiều năm như vậy chẳng những không cô đọng ra chân khí, ngay cả gia môn cũng không dám trở về.
Hắn đứng lên, sắc mặt giận dữ nói:
- Ngươi đề cập tới tên nghiệt súc này làm gì, chẳng lẽ hắn gây tai họa?
A Tài do dự một chút, nói:
- Dương công tử có một nhi tử, hôm nay hắn mang theo tiểu thiếu gia đi chơi chợ phiên, nhưng...
Lão giả thần sắc khẽ động, trầm giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Cha con Tam thiếu gia có xung đột với cha con Nhung Dực Thiết, hơn nữa dường như kết thành thù oán sâu đậm.
Lão giả mí mắt dương lên, cả giận nói:
- Nhung Dực Thiết khá lắm, ngươi làm mưa làm gió trong gia tộc thì cũng thôi, lại dám gây chuyện lên đầu lão tử. Hừ, lão tử nhất định không bỏ qua.
Hắn quay đầu nói:
- Lão Tam sao rồi?
A Tài vội vàng nói:
- Tam công tử không làm sao, nghe nói cha con Nhung Dực Thiết chịu nhiều thiệt thòi!
- Hả?!
Trong mắt lão giả hiện lên một tia nghi hoặc, hắn hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Được rồi, nếu không chịu thiệt vậy không cần để ý tới hắn nữa.
A Tài tiến lên một bước, hoãn giọng nói:
- Lão gia, dù sao Tam thiếu gia cũng là con ngài, tuy rằng hai người giận nhau, 20 năm chưa từng liên lạc, nhưng một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã mà!
Hắn dừng một chút, nói tiếp:
- Theo ta thấy, ngài vẫn nên đón bọn họ trở về.
Lão giả than nhẹ một tiếng, nói:
- A Tài, nếu như hắn muốn trở về thì sớm đã về, nào còn đợi tới ngày hôm nay.
A Tài lắc lắc đầu, nói:
- Lão gia, ngài không biết đấy thôi, tiểu thiếu gia của Tam thiếu gia quả thực khó lường đó, hắn là một vị Tụ Linh sĩ, hơn nữa chỉ một mình hắn đánh bại hai cha con Nhung Dực Thiết và Nhung Khải Tâm.
- Cái gì? Tụ Linh sĩ...
Đôi mắt lão giả lập tức sáng ngời, nói:
- Tin tức của ngươi không sai chứ?
- Tuyệt đối không.
A Tài vỗ l*иg ngực, thề:
- A Tài dùng tính mạng đảm bảo, tin tức này tuyệt đối không sai.
- Tụ Linh sĩ...
Lão giả kia rốt cục ngồi không yên, đi đi lại lại trong phòng, trong mắt lập lòe tinh mang. Hồi lâu sau, hắn ngừng lại, hỏi:
- Họ đang ở đâu?
- Họ được Nhung Kiệt Minh an trí trong phủ rồi.
Trên mặt A Tài hiện lên thần sắc lo lắng, nói:
- Lão gia, chúng ta cần hành động nhanh, nếu giờ không liên lạc với Dương công tử, e là tương lai khúc mắc sẽ càng sâu hơn.
Lão giả trầm ngâm nghĩ hồi lâu:
- Hừ, tên Nhung Kiệt Minh này có ý đầu tư, ánh mắt không tệ. A Tài, ngươi liên lạc với Dặc Dương một chút, bảo hắn trở về gặp ta.
- Vâng, lão gia.
A Tài khom người nói:
- Mai ta sẽ đi.
***
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào, Nhung Khải Hoàn mở mắt, duỗi lưng một cái.
Trong ký ức của hắn, đã rất lâu rồi hắn không lười biếng ngủ như vậy. Trong quá khứ cho dù hắn muốn lười biếng, cũng bị cha cầm roi đánh tỉnh. Chỉ có điều, trải qua hơn mười năm dậy sớm, đây đã trở thành thói quen sinh hoạt của hắn. Cho dù muốn ngủ nướng thân thể cũng sẽ cảm thấy không tự nhiên.
Chỉ có điều hôm nay hắn ngủ một mạch tới trưa, mặt trời chiếu tới đít mới dậy.
Đây là vì ngày hôm qua trải qua quá nhiều việc, khiến cho hắn mệt mỏi cả thể xác lẫn tâm thần.
Sau khi xem phù thư Phong Ấn thuật từ chỗ tộc lão, hắn và phụ thân tới quán rượu. Nhưng hai người Nhung Kiệt Minh và Nhung Dặc Đức sớm đã nghe tin tức của hai người, chủ động tới quán rượu mời hai cha con về quý phủ của Nhung Kiệt Minh nghỉ ngơi.
Có lẽ là do tâm lực tiêu hao, cũng có lẽ là sau khi sử dụng đan dược tộc lão ban cho, dược hiệu khổng lồ phát tác khiến cho hắn ngủ đến gần trưa mới dậy.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, khi Nhung Khải Hoàn tỉnh lại thì tinh lực tràn trề, sắc mặt sáng lạn.
Mà điều khiến hắn càng cảm thấy vui mừng chính là lực lượng đã sử dụng hết trong ấn đường đã khôi phục hoàn toàn.
Bất luận là năng lượng thần bí trong viên cầu hay linh lực bị hắn hút vào ấn đường để chuyển hóa thành của bản thân đều đã đạt tới trạng thái đỉnh phong.
Lúc này nếu để cho hắn đấu lại với cha con Nhung Dực Thiết, hắn tuyệt đối không sợ hãi hay lùi bước.
Hắn dỏng tai lắng nghe, ngoài cửa vẫn yên lặng như trước.
Xa xa mặc dù có người xì xào bán tán nhưng cũng cố gắng đè thấp tiếng nói, không quấy rầy tới hai cha con họ nghỉ ngơi.
Nhung Khải Hoàn trong lòng biết rõ đây là thành quả do Nhung Kiệt Minh an bài.
Trong lòng hắn âm thầm cảm kích. Mặc dù Nhung Kiệt Minh có phần nịnh bợ nhưng hôm qua khi hắn biết mình đắc tội cha con Nhung Dực Thiết vẫn không chút do dự mời hai cha con họ tới phủ đệ qua đêm.
Chỉ bằng điểm này đã khiến cha con Nhung Khải Hoàn thấy cảm kích hắn rồi.
Hít một hơi thật sâu, Nhung Khải Hoàn chậm rãi thu liễm tinh thần.
Trải qua một trận chiến hôm qua, hắn đã hiểu rõ một việc. Đó chính là muốn đạt được địa vị trong gia tộc, tất cả đều có quan hệ cực lớn tới thực lực của hắn.
Bởi vì hai cha con hắn không chỗ lương tựa, bề ngoài lương thiện nên Nhung Dực Thiết mới được một bước lại tiến một bước mà không ngừng chèn ép, lại còn không hề kiêng kỵ mà muốn đoạt phù thư.
Nhưng nếu bản thân mình có thực lực nghiền nát đối phương, hoặc có thanh danh hiển hách, như vậy Nhung Dực Thiết tuyệt đối không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Vì vậy Nhung Khải Hoàn thầm hạ quyết tâm.
Hắn phải tu luyện Linh đạo, hắn muốn đứng ở vị trí cao nhất trong gia tộc. Chuyện như ngày hôm qua tuyệt đối không được xảy ra trước mặt hắn một lần nữa!
Nhắm hờ hai mắt lại, trong đầu hắn lập tức xuất hiện hai loại Linh văn khác nhau.
Một đạo Linh văn trong đó chính là Tụ Linh thuật.
Chỉ cần dựa theo Linh văn thi triển, như vậy liền có thể ngưng tụ ra một cỗ linh thể.
Đương nhiên, uy năng của cỗ Linh thể này mạnh hay yếu thì có quan hệ mật thiết với năng lượng của viên châu thần bí trong ấn đường của hắn.
Mà một đạo Linh văn khác chính là Phong Ấn thuật hắn vừa học được ngày hôm qua.
Môn bí pháp Linh văn này chính là một kỹ xảo mà tất cả các Tụ Linh sĩ đều phải nắm giữ.
Tụ Linh sĩ chính là Linh giả hiếm thấy, chẳng những có thể phóng thích chú thuật, hơn nữa còn có thể dựa vào đặc tính linh lực đặc thù, ngưng tụ lực lượng vô cùng vô tận trong thiên địa để triệu hoán Linh thể.
Nhưng đáng tiếc chính là những Linh thể được triệu hoán ra không thể tồn tại vĩnh cửu.
Nói như vậy, Linh thể sẽ không ngừng tiêu hao trong chiến đấu, cuối cùng linh lực hao hết mà tiêu tán. Hơn nữa cho dù không tiêu tán, sau nửa canh giờ Linh thể cũng sẽ bắt đầu tiêu tán.
Việc này không thể nghịch chuyển, cho dù Linh giả cường đại thế nào đi nữa, trừ phi triệu hồi ra Linh thể đặc thù, nếu không thì không thể ngăn cản quá trình này.
Nhưng mà còn một biện pháp có thể bảo toàn được Linh thể sau khi triệu hồi.
Đó chính là Phong Ấn thuật.
Sau khi sử dụng Phong Ấn thuật, nếu thành công có thể phong ấn Linh thể trong một tờ Phù lục.
Nếu sử dụng Linh thể phù lục vào thời điểm nguy hiểm có thể bộc phát ra công hiệu nghịch thiên.
Uy lực của Linh thể đấu sĩ như thế nào hôm qua Nhung Khải Hoàn đã tận mắt trông thấy.
Cho dù Võ sĩ hậu kỳ như Nhung Dực Thiết nhưng khi đối mặt với Linh thể đấu sĩ thì cũng có vẻ bó tay bó chân.
Vì thế Linh thể đấu sĩ tuyệt đối là đồ tốt!
Nhưng với số lực lượng trong viên cầu ở ấn đường của hắn hiện giờ tối đa cũng chỉ có thể triệu hồi ra ba Linh thể đấu sĩ. Hơn nữa nếu mỗi lần sử dụng 1/3 năng lượng triệu hoán, e là Linh thể đấu sĩ sẽ không hung mãnh như hôm qua.
Nhưng nếu như trên người của hắn có trăm ngàn trương phù lục Linh thể đấu sĩ, vậy há chẳng phải hắn có thể tung hoành trong gia tộc.
Chỉ cần suy nghĩ một chút, mấy trăm Linh thể đấu sĩ vây đánh một người sẽ là tràng diện hùng tráng tới mức nào.
Cho dù là võ giả cấp tiên thiên e là cũng chỉ có đường gắn mô tơ vào đít mà chạy!
Vừa nghĩ vào đây, trong lòng của hắn sướиɠ rơn.
Lấy ra một lá bùa trên người, đây là sau khi đọc qua Phong Ấn thuật, tộc lão Nhung Kiệt Hiên cho hắn. Có vật này, vậy hắn đã có thể nếm thử Phong Ấn thuật rồi. Chỉ đáng tiếc là giá trị lá bùa rất xa xỉ, Nhung Kiệt Hiên cũng chỉ ban thưởng một tờ mà thôi.
Hắn ngưng thần tĩnh khí, hai loại Linh văn khác nhau lại hiện ra trong đầu, hơn nữa cẩn thận xem xét.
Sau đó hắn cong ngón búng ra, một chút ánh sáng bắn ra vị trí cách người mấy trượng.
Ánh sáng Tụ Linh thuật!
Lấy điểm sáng này làm trung tâm, thiên địa linh lực bốn phía bắt đầu nồng đậm.
Chỉ trong chốc lát, tại đây hội tụ lượng lớn lực lượng thiên địa, chúng dần ngưng tụ thành một Linh thể hình người.
Trên mặt Nhung Khải Hoàn mỉm cười thỏa mãn, Tụ Linh thuật cường đại đã bị hắn nắm giữ hoàn toàn.
Mắt thấy Linh thể đấu sĩ đã thành hình, Nhung Khải Hoàn tập trung tinh thần rồi lấy ra lá bùa duy nhất, nhẹ nhàng đung đưa trong không trung.
Sau đó, hai mắt hắn bắn ra tinh quang, trong miệng khẽ quát:
- Thu...