Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 82: Khách Tới

Dịch+biên: Zasw Âu Dương Vũ cũng không lên tiếng, nàng cúi đầu, ngơ ngác nhìn nơi xa, trong lòng còn đang vì gương mặt thống khổ, khẩn trương cùng bối rối của Liễu mà cảm động.

Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ thấy Liễu ở trong gió đêm, trên mặt đã đẹo lên một trước mặt nạ bạc. Chiếc mặt nạ này bao lấy mũi cùng đôi môi của Liễu, chỉ lộ ra vầng trán rộng cùng đôi mắt đen lánh.

Sau khi Liễu mang mặt nạ lên mặt, bộ dạng hồn nhiên bình thường cũng biến mất, cả khuôn mặt hiện ra một sự uy nghiêm đặc biệt, chẳng những uy nghiêm, còn có một loại khí chất thần bí. Thân ảnh kia ở trong bóng đêm thoạt nhìn có chút mảnh mai, nhưng lại lộ ra vẻ uy phong lẫm lẫm, sát khí bức người.

Trong tiếng gió gào thét, tiếng tay áo bị gió thổi phất phới dồn dập truyền đến. Trong nháy mắt, một thân ảnh bất chợt như lưu tinh (sao chổi) hiện lên, Âu Dương Vũ nhìn kỹ thì thấy một bóng hình đang quỳ gối trước Liễu, kêu lên: “Trì gặp được đại nhân!”

Liễu gật đầu, nói: “Đứng lên đi.”

“Vâng.” Trì mới vừa đứng lên, lại một trận tiếng bước chân truyền đến. Trong nháy mắt, những tiếng bước chân liên tiếp xuất hiện, không tới nửa giờ, trước người Liễu đã xuất hiện ba mươi ba thân ảnh. Mỗi người xuất hiện đều giống như Trì, thi lễ với Liễu xong liền an tĩnh đứng ở một bên, chờ những người sau tới.

Ba mươi ba người này chia làm ba hàng, chỉnh tề đứng ở trước người Liễu, mọi người ngẩng đầu, cung kính nhìn Liễu một cách chuyên chú.

Âu Dương Vũ nhìn về phía Liễu, lúc này, thân hình Liễu vẫn bất động như núi, hai mắt đen lánh tựa như bầu trời bao la trên cao, thần bí mà thâm trầm, ai cũng không hiểu được những ánh sáng của nó.

Từ từ, Liễu mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Đây là lần đầu tiên ta triệu tập các ngươi, là có việc muốn nhờ cậy.”

“Mời đại nhân cứ nói.” Ba mươi ba người đồng thời khom người, chỉnh tề cùng hô lên.

Liễu gật đầu, từ từ quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vũ. Liễu đưa tay phải ra, hướng về hướng Âu Dương Vũ chỉ một ngón tay, thấp giọng nói: “Một người bằng hữu của ta là ở chỗ này. Ta biết nàng là ở chỗ này, nhưng lấy pháp thuật của ta mà cũng không cách nào làm cho nàng hiện thân. Hiện tại, ta cần các lực lượng của các ngươi.”

Những lời này vừa nói ra, tiểu bạch hồ ở bên cạnh lập tức kinh ngạc quát to một tiếng: “Trời ạ, hắn là có ý gì? Hắn lại khẳng định rằng ngươi nhất định ở chỗ này?”

Hi Thú lạnh lùng tiếp lời nói: “Hắn nói cần lực lương của ba mươi ba người này? Tiểu Hoàng, có pháp thuật gì có thể đem lực lượng của mọi người hội tụ ở chung một chỗ để sử dụng không?”

Tiểu bạch hồ lắc đầu, thầm nói: “Nhân gia làm sao biết, nhân gia vẫn còn là hài tử.”

Lần này, nó lại biến thành hài tử. Âu Dương Vũ và Hi Thú đồng thời trợn mắt nhìn.

Bất quá, không cần Hi Thú hỏi nữa, Liễu đã nói tiếp, hai mắt của Liễu quét qua mọi người, thanh âm đề cao thêm chút ít: “Vị bằng hữu kia của ta là một người phi thường trọng yếu, lần này ta gọi các ngươi tới, nhất định phải tìm được nàng, không thể không tìm được. Ta sẽ sử dụng một loại pháp thuật thất truyền có thể tụ tập pháp lực của mọi người.”

Hắn thốt ra lời này xong, tất cả mọi người đều động dung. Liễu đã nói rất rõ rồi, loại pháp thuật này của Liễu có thể tập hợp pháp lực của ba mươi bốn người. Những người bọn họ, mọi người cũng là cao thủ nhất lưu, hợp ở chung một chỗ, ngay cả lãnh địa của Tượng cũng phải e ngại ba phần. Trong thiên hạ, còn có người nào có thể ngăn cản được ba mươi bốn người như vậy hợp lực sao?

Âu Dương Vũ nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Hi Thú, lúc này vẻ mặt Hi Thú đầy ngưng trọng cùng tiểu bạch hồ nhìn nhau, trên gương mặt đầy lông xù của tiểu bạch hồ cũng thay đổi, từ vẻ mặt tinh nghịch bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Đôi mắt to nháy nháy mấy lần, nó thầm nói: “Pháp thuật thất truyền? Là loại pháp thuật gì, cư nhiên lại có thể hợp lực lại như thế?”

“Ngươi có nắm chắc không?” Thanh âm của Hi Thú đầy lạnh lùng.

Tiểu bạch hồ co rụt đầu lại, trong mớ lông xù trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: “Ta… ta thật không có nắm chắc. Thiên hạ lại có pháp thuật như vậy, tiểu chủ nhân, vậy phải làm sao bây giờ?”

Xem ra, nó hoảng loạn rồi.

Âu Dương Vũ nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Hi Thú liền vội vàng cúi đầu xuống. Giờ khắc này, nàng thật cảm giác được mình có chút lả lơi ong bướm. Lúc mới bắt đầu, là mong đợi Liễu có thể phát hiện mình, nhưng cho đến bây giờ, lại là có chút không muốn rồi, trong lòng của nàng mơ hồ có chút không nỡ rời khỏi Hi Thú.

“Một Ẩn Tôn thật giỏi a, không trách được lại dám dùng chữ “tôn” này, thì ra là tiểu tử này thật là có ba phần bản lãnh.” Hi Thú cứng rắn nói. Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Sợ cái gì? Đàng hoàng trốn ở một bên đi!” Hắn thét lên ra lệnh, tự nhiên là nói cho tiểu bạch hồ.

Tiểu Bạch hồ co rụt đầu lại, cầm đuôi mình đứng thẳng dậy rồi vọt đến phía sau Âu Dương Vũ, vội vàng núp đi.

Lúc này, Liễu đã ra lệnh cho ba mươi ba người kia đứng ở bảy cái phương vị, sau đó, Liễu cúi người xuống, dùng một thanh bội kiếm vạch lên mặt đất cái gì đó.

Công tác chuẩn bị của Liễu rất nhanh liền hoàn thành. Liễu đi tới một vị trí, song chưởng lăng không ấn xuống, quát lên: “Ở nguyên đó, sau khi ta ra lệnh, các ngươi hãy tụ tập công lực lại, hướng về nơi mà ta vừa nói xuất lực ra! Có nghe được không? Hảo, hiện tại…”

Liễu đang hét lên ra lệnh, đột nhiên yết hầu run lên không còn nói gì nữa!

Mọi người cả kinh, đồng loạt nhìn về hướng Liễu, lúc này, Liễu đã quay đầu lại nhìn về phía trong dòng sông!

Giữa sông, trong ánh sáng nhộn nhạo, hai thân ảnh cao lớn một trước một sau ra hiện ra giữa sóng nước. Gió đêm phần phật, mái tóc dài của hai người kia bị gió thổi lên cao cao, còn ở đằng sau, áo bào trên người bọn họ cũng bị gió thổi phần phật. Nhìn kỹ lại, hai cái thân ảnh này, một cái cực kỳ rõ ràng, một cái lại làm cho người ta một loại cảm giác hư vô. Nếu không phải hai người chỉ cách nhau năm sáu thước, y phục vóc người lại có điểm khác nhau, Âu Dương Vũ cơ hồ cho là bóng người hư vô kia chỉ là cái bóng của người kia!

Nhìn kỹ lại, hai người kia dĩ nhiên là không có đạp lên cái gì mà đứng ở giữa dòng sông! Khoảng cách hai người mặc dù không gần, nhưng tất cả mọi người ở đây đều là cao thủ, mọi người có thể thấy rõ kể cả trong bóng đêm.

Nhìn hai người này đạp gió mà đến, Âu Dương Vũ hé mở cái miệng nhỏ nhắn, không khỏi thầm nghĩ: khuya hôm nay thật là náo nhiệt quá a!

Đúng là quá náo nhiệt rồi, hai người mới tới chính là Thiên cùng Bì! Lại không biết bọn họ làm sao mà dắt tay nhau cùng đến?

Từ xa, Bì liền thấy được Liễu, hắn ha ha cười một tiếng, thanh âm rung trời: “Bì ở trong lãnh địa liền nghe được tiếng hét giận dữ của Ẩn Tôn đại nhân, nhất thời không hiểu cái gì, liền cùng Thiên đại nhân đi tới xem náo nhiệt. Ha ha, quả nhiên là không phí công tới a, không nghĩ được Ẩn Tôn đại nhân ngay cả tam thập tam trọng thiên cũng gọi tới. Nhìn Ẩn Tôn đại nhân chuẩn bị, chắc là sắp thi thuật rồi? Ha ha, quấy rầy quấy rầy, mọi người cứ tiếp tục, tiếp tục a. Ta cùng với Thiên chẳng qua là tò mò, chỉ là muốn nhìn xem náo nhiệt, thuận tiện nhìn một chút yêu nữ lại có thể làm cho hai vị tôn giả đại động can qua (gây chiến) như thế, rốt cuộc là có diện mạo ra sao. Ha ha ha ha.”

————————————————-

Mọi người góp ý hộ ta nên từ giờ gọi Liễu và Hi Thú bằng cách nào giờ