Dịch+biên: Zasw Tiểu hồ ly đối mặt với ánh mắt tức giận của Hi Thú, nó ủy khuất bĩu miệng, lẩm bẩm nói: “Ta cũng không ngu ngốc đâu, nàng mới vừa rồi đần như vậy, còn cứ tưởng rằng mình thông minh có thể nghĩ gạt ta, cho nên ta mới cố ý để nàng lừa gạt, đùa giỡn chơi chứ sao.”
Hướng về Âu Dương Vũ đang sắc mặt tái nhợt làm một cái mặt quỷ, nó tung người nhảy tới trên bả vai Hi Thú, hai chân sau đứng thẳng như người, hai chân trước làm một cái tư thế cực kỳ có phong độ xong, tiểu hồ ly đắc ý nhấc cằm lên, hướng về phía Âu Dương Vũ cười hì hì nói: “Ngươi còn không tin, có phải hay không a? A, ngươi thực ngốc a, ngươi không có phát hiện ngươi bỗng nhiên có thể nói sao? Hì hì, vừa ngốc vừa đơn giản, còn muốn gạt ta nữa!”
…
Âu Dương Vũ giận đến há miệng cứng lưỡi, chẳng lẽ mới vừa rồi tiểu hồ này vẫn một mực diễn trò? Quá buồn cười đi!
Đang lúc Âu Dương Vũ tức giận cùng tiểu hồ ly luyện mắt (cả 2 trừng mắt nhìn nhau), một thân ảnh cao lớn tiến đến trước người nàng. Trái tim Âu Dương Vũ mạnh mẽ rộn lên, lại bắt đầu bang bang ầm ĩ nhảy lên.
Hi Thú vừa lại gần Âu Dương Vũ nửa bước, nửa bước này vừa đi, thân ảnh của hắn liền hoàn toàn đem Âu Dương Vũ bao phủ dưới thân hình hắn, hai người mặt cách mặt bất quá chỉ có mấy tấc, đến hơi thở của nhau cũng nghe rõ. Khoảng cách gần như vậy, Âu Dương Vũ cảm giác Hi Thú đã vượt qua chín ngàn độ nhiệt lượng, nàng trở lên tâm hoảng ý loạn, đầu óc hoàn toàn rối bời. Vội vàng lui về phía sau, nhưng chân phải nàng liền đá trúng mạn thuyền, đằng sau đã không thể lui lại nữa.
Hi Thú chăm chú nhìn Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ thì liều mạng cúi đầu, hàm răng cắn chặt môi dưới, tự kêu gào đối với mình: ta sợ cái gì, hắn bất quá là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, là một tiểu hài tử xấu xa, ta sợ hắn làm cái gì? Âu Dương Vũ, ngươi không thể sợ, không thể loạn. Ngươi nhất định phải dậy lên dũng khí cùng hắn tranh đấu. Hừ, lần trước ngươi đã lừa gạt được hắn, lần này vẫn là có thể, nhất định có thể.
Trong bóng tối, hai cái thân ảnh, một ột thấp, một tuấn tú một xinh đẹp, lấy loại tư thái mập mờ này dán vào nhau ở chung một chỗ. Tiểu hồ ly ở một bên, chân trước chống cằm, mắt to hưng phấn xem cảnh này, vừa xem vừa hiện lên vẻ mặt đang xem một bộ kịch vui.
Hi Thú hai mắt sáng quắc nhìn Âu Dương Vũ, hai tay của hắn đặt ở bên chân, đôi bàn tay thỉnh thoảng nắm lại, thỉnh thoảng lại từ từ mở ra.
Hắn từng tưởng tượng vô số lần, nếu như một lần nữa nhìn thấy Âu Dương Vũ, một lần nữa cùng nàng một mình ở chung một chỗ, hắn nhất định phải hảo hảo dạy dỗ nàng một chút, làm cho nàng nhớ được nàng từng phạm phải lỗi gì.
Hiện tại hắn nhìn thấy nàng, nàng đang đứng ở trước mặt mình, vẫn xinh đẹp, vẫn mềm mại, tựa hồ chỉ cần mình vươn ra một đầu ngón tay nhỏ là có thể quyết định sinh tử của nàng. Nhưng, hắn tại sao mà tâm tình muốn dạy dỗ nàng một chút cũng không dậy lên được? Trong lòng tại sao chỉ còn tràn đầy sự thương tiếc? Khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung sự kích động cùng vui vẻ đang trào lên ở l*иg ngực của hắn, để thực hiện khát vọng của hắn là muốn đem nàng ôm vào lòng thật chặt, thật chặt giữ nàng ở bên cạnh mình mãi mãi không buông ra.
Âu Dương Vũ cúi đầu nhìn mũi chân của mình, Hi Thú thật lâu vẫn không nhúc nhích, làm cho nàng trong lòng cực kỳ hoảng loạn cùng không bình tĩnh. Hai mắt nàng không ngừng nhìn lung tung bốn phía, rất muốn ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài một chút, nhìn một chút xem Liễu đang làm gì? Nhưng…, nàng không dám! Nàng cảm giác được trước mặt Hi Thú chính là một ngọn lửa, chính một động tác của mình nếu không đúng là có thể đem ngọn lửa này bùng lên thành một đoàn thiên hỏa, đem mình hóa thành thi cốt vô tồn.
Trầm mặc, sự trầm mặc khó chịu, chỉ có tiếng gió, tiếng nước chảy, cùng với tiếng hít vào thở ra của Hi Thú càng lúc càng rõ ràng ở trong bóng tối.
Hô hấp của Hi Thú nặng nề như vậy làm cho Âu Dương Vũ nhanh chóng hồi tưởng lại lần đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, Hi Thú khi đó vẫn rất đơn thuần mà trực tiếp đòi hỏi. Cái ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, lòng của nàng càng thêm rối loạn.
Khi Âu Dương Vũ khẩn trương đến mức gần như muốn bất tỉnh , Hi Thú bất ngờ mở miệng: “Nàng trở nên đẹp hơn rồi.”
Ách?
Dừng một chút, Hi Thú từ từ nói: “Ta vẫn muốn lần sau khi gặp lại nàng, nhất định phải đem nàng cột vào bên cạnh ta, ngày ngày cùng giao phối. Bất kể nàng nói gì đi nữa, ta cũng sẽ không bao giờ nghe nữa, bất kể gì đi nữa thì ta cũng sẽ không hề mắc mưu nữa.” Khi nói đến “Ngày ngày cùng giao phối”, hô hấp của hắn đột nhiên trở nên khàn khàn trầm trọng, phun ra một ngụm nhiệt khí, ập vào mặt Âu Dương Vũ, làm cho nàng đột nhiên cảm giác được cả người trống rỗng vô lực.
Sau khi Hi Thú nói xong, mắt thấy hô hấp của hắn càng ngày càng ồ ồ, dần dần trở nên gấp gáp. Bỗng nhiên, một thanh âm trong trẻo vang lên: “Tiểu chủ nhân, nàng thật ra rất ngu ngốc. Người yên tâm, sau này khi nàng nói chuyện mà muốn lừa gạt người, ta liền thông báo cho người biết.”
Lời này vừa nói ra, hơi thở của Hi Thú đang hổn hển đột nhiên chậm lại. Mà Âu Dương Vũ cũng có chút buồn cười.
Không cần nàng cười ra tiếng, tiểu hồ ly cũng nghĩ không ổn, nó nghiêng đầu lẩm bẩm nói: “Có vẻ bất kính a, tiểu chủ tử sợ yêu nữ lừa gạt người, điều này tỏ vẻ tiểu chủ tử không có thông mình bằng yêu nữ. Nhưng yêu nữ lại không có thông minh bằng ta a, a ha? Chẳng lẽ ta mới là thông minh nhất trong số chúng ta?”
Một câu này còn chưa nói hết, bỗng nhiên cảm giác được một trận kình phong đánh tới, tiểu hồ ly vội vàng nhấc đầu lên, thân thể tung người nhảy lên thật cao, oa oa kêu to. Tiều hồ ly hành động nhanh như chớp, bổ nhào về phía trước, liền vọt đến phía sau Âu Dương Vũ. Đầu nhỏ nhô ra từ giữa hai chân Âu Dương Vũ chui ra, tiểu hồ ly nước mắt lưng tròng nhìn Hi Thú khóc khóc: “Ô ô, tiểu chủ nhân, ta biết sai lầm rồi, thật ra thì ta một chút cũng không thông minh, ô ô.”
Trải qua sự náo loạn của nó như vậy, vốn là hoàn cảnh đang bị đè nén cực kỳ khẩn trương đột nhiên trở nên thoải mái hơn. Âu Dương Vũ thừa dịp hai người náo loạn, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía bờ sông.
Vừa ngẩng đầu, trên mặt của nàng liền hiện lên vẻ mừng rỡ. Trong bóng đêm, một người đang cau mày, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau! Là Liễu, Liễu đã phát hiện ra!
Sự mừng rỡ mới hiện ra lại nhanh chóng biến mất. Âu Dương Vũ nghi ngờ nhìn Liễu cách mình bất quá sáu bảy mươi thước, rõ ràng nhìn về phía chính mình, ánh mắt lại thẳng tắp xẹt qua đi, nhìn mọi nơi xung quanh.
Thì ra tiểu hồ ly nói không có sai, hắn thật sự là không nhìn thấy ta!
Bất quá, ánh mắt Liễu quét tới quét lui, nhưng thủy chung vẫn chuyển động xung quanh mười thước nơi con thuyền nhỏ. Điều này làm cho tâm của Âu Dương Vũ lại tăng thêm chút ít lòng tin, nàng thầm suy nghĩ: có lẽ, nếu ta gọi hắn một câu, hắn sẽ nghe được? Ý nghĩ này mới hiện lên, nàng lại nghĩ tới tiểu hồ ly cùng Hi Thú không kiêng nể gì như thế mà đùa giỡn, đích thị là không hãi sợ thanh âm truyền ra ngoài.
“Hắn nhìn không thấy nàng, cũng không nghe được thanh âm nàng!” Giọng nói Hi Thú lạnh lùng vang lên ở bên cạnh, rõ ràng là mang theo vài phần toan tính: “Tiểu tử này không tệ a, không nghĩ tới pháp thuật hắn cao minh như vậy, có thể hoài nghi nơi đây có dị thường. Hừ.”
Bỗng dưng, một thiết chưởng vươn ra, Âu Dương Vũ cảm thấy đau đớn, nàng mới thấp giọng kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn liền bị Hi Thú mạnh mẽ chuyển sang một bên. Hai mắt nóng rực, tức giận nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ, Hi Thú phẫn nộ quát: “Âu Dương Vũ, ngươi hãy nhớ kĩ, là ta gặp được ngươi trước, ngươi là thuộc về của ta, ngươi tại sao có thể đối với nam nhân khác yêu thích như vậy? Liễu có chỗ nào đặc biệt hơn người mà khiến cho ngươi đến hiện tại còn muốn trở lại bên cạnh hắn?”