Đem chén cháo một hơi cạn sạch, Âu Dương Vũ có chút ngượng ngùng nhìn hình ảnh phản chiếu ở đáy bát. Ngẩng đầu nhìn Lương Dạ, hơi không tự nhiên, nàng thấp giọng nói:" Có chút thất lễ."
Lương Dạ vung tay lên, thị nữ kia lại đưa lên thêm một chén, hắn nhìn Âu Dương Vũ khẽ cười nói:" Cô nương thích thì ăn nhiều thêm một chút."
Âu Dương Vũ cũng không từ chối, nàng một tay nhận lấy. Bất quá trong bụng đã không còn thấy đói, vì vậy lần này nàng ăn cơm thì lộ ra thêm nhiều vẻ ưu nhã. Lương Dạ thu hồi ánh mắt khỏi Âu Dương Vũ, từ từ ăn tiếp.
Chỉ chốc lát, Âu Dương Vũ đã ăn xong ba chén cháo lớn. Nàng mới để đũa xuống, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt có một trận choáng váng. Âu Dương Vũ trong lòng kinh hãi: chẳng lẽ trong cháo bỏ thêm dược vật gì?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, nàng liền cảm thấy bất an tới cực điểm. Dọc đường đi, Lương Dạ có chỗ nào đó không đúng, bất quá Âu Dương Vũ cho rằng mình đã sớm có thói quen nhìn nhận ánh mắt người qua nên tương đối tự tin. Cho đến giờ phút này, nàng mới bối rối phát hiện ra rằng mình đã quá sơ sót.
Trước mắt càng ngày càng mơ hồ, suy nghĩ càng ngày càng chậm chạp. Âu Dương Vũ không dám lộn xộn, nàng cúi đầu, yên lặng ngồi ngay ngắn. Nhưng dù là như thế, Lương Dạ nhìn một cái đã nhận ra chỗ bất thường của nàng.
Khóe miệng nhếch lên cười, Lương Dạ từ từ đứng dậy. Hắn đi tới bên cạnh Âu Dương Vũ ôn nhu nói:" Cô nương cảm thấy thân thể không thoải mái chăng? Hãy để ta dìu cô nương nghỉ ngơi."
Âu Dương Vũ nhỏ giọng đáp:" Không cần, ta không sao ". Nàng phất tay cự tuyệt, trong đầu không ngừng suy tính các biện pháp.
Thấy Âu Dương Vũ ngồi còn không vững nhưng vẫn đau khổ làm bộ dáng không có chuyện gì, Lương Dạ trong lòng đối với nàng hứng thú càng lớn.
Hắn vươn tay ra, ôm lấy eo Âu Dương Vũ. Nhưng đúng lúc này, những tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến. Ngay sau đó, một đại hán râu quai nón trên trán xăm chữ Vương vọt vào. Hắn vừa bước vào liền liền vội kêu lên:" Bệ hạ, vương tử điện hạ tam quốc Trường Quỳnh quốc, Tư Lý Tạp quốc, Binh quốc cùng đến bên ngoài cửa cung."
" Bọn họ tới nhanh như vậy?" Lương Dạ thu tay lại, hắng giọng nở nụ cười. Hắn có chút vui vẻ nói:" Mời toàn bộ bọn họ đến Viên Nguyệt cung, ha hả."
" Vâng."
Đại hán kia vừa xoay người, Âu Dương Vũ liền đổ xuống trên bàn. Nhìn Âu Dương Vũ đang ngủ mê man, Lương Dạ cười đắc ý nói:" Người đâu, hãy đem khách quý mang đi tẩy rửa rồi đưa vào tẩm cung của bổn vương."
" Vâng, thưa bệ hạ."
Hai thị nữ tiến đến, mỗi người vịn một bên của Âu Dương Vũ đưa ra sau điện. Mãi cho đến khi ra khỏi phạm vi hậu điện, Âu Dương Vũ đang mê man mới khó nhọc mở hai mắt ra.
Nàng suy nghĩ hỗn loạn: có sứ giả tới? Nói như vậy tạm thời ta vẫn an toàn. Không được, ta không thể ngủ mê man thế này được, ta nhất định phải giữ được thanh tỉnh.
Nghĩ tới đây, nàng tiếp tục cắn răng lặng yên vận tâm pháp. Trước kia khi nhìn trên truyền hình, những công phu cao có thể giúp người ta thông qua nội lực bức độc. Mới vừa rồi Âu Dương Vũ không thể làm được gì thì bỗng nhiên nghĩ tới điểm này.
Quả nhiên là có một chút khả năng bức độc! Ít nhất, thần trí nàng của nàng bây giờ đã có điểm thanh tỉnh.
Hai thị nữ vịn nàng từ từ đi qua một đạo rồi lại một đạo hành lang, từ từ tiến vào một tòa nhà đá. Trong lúc các nàng mang theo Âu Dương Vũ đi tới hồ tắm, Âu Dương Vũ rốt cục đã vận chuyển xong một chu thiên, đầu óc đã thanh tỉnh chút ít.
Trong bồn tắm, đã sớm có hai thị nữ đã cởi bỏ y phục. Hai người này vịn Âu Dương Vũ từ thị nữ mới tiến tiến vào, đưa nàng vào trong bồn rồi cẩn thận giúp nàng cởi bỏ y phục.
ÂU Dương Vũ mặc dù đầu óc thảnh tỉnh chút ít, nhưng tay chân nàng hiện tại vẫn cực kì vô lực. Đừng bảo là chạy trốn, ngay cả nhúc nhích thôi cũng vô cùng khó khăn. Nàng không thể làm gì khác hơn là nhắm hai mắt, mặc cho hai thị nữ từ từ cởi bỏ y phục của nàng. Từ từ đổ nước vào, hai đôi tay nhỏ bé đồng thời tiến lên giúp nàng tẩy rửa thân thể.
Nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ đang đóng chặt hai mắt, một thị nữ sợ hãi than lên:" Trời ơi, lại có nữ nhân đẹp như vậy."
" Đúng vậy a, bệ hạ lần này hẳn là rất vui mừng."
" Ân, những mỹ nhân bệ hạ lấy từ các nơi khác, so với nàng thì cái gì cũng không đáng nhắc đến."
" Da dẻ thật là mịn màng, sờ vào thật thoải mái."
Thỉnh thoảng lại có tiếng sợ hãi than lên cùng ngẩn người, mất một canh giờ, hai thị nữ mới đem Âu Dương Vũ tẩy sạch. Đồng thời cũng phủ cho nàng thêm một tầng quần áo bằng tơ tằm mỏng.
Bộ quần ảo này mỏng như sương mù, khoác lên người so với cái gì cũng không mặc thì cảm giác còn ghê tởm hơn. Âu Dương Vũ được bốn thị nữ cẩn thận đặt lên giường, đầu óc đã hoàn toàn khôi phục thanh tỉnh, đồng thời tay chân cũng khôi phục được hơn phân nửa lực đạo.
Bốn nàng cẩn thận sửa lại tư thế của Âu Dương Vũ, nhưng không có rời đi. Một thị nữ nghiêng đầu nhìn Âu Dương Vũ đến ngẩn người. Một thị nữ khác chứng kiến bộ dạng này của nàng, không khỏi nở nụ cười:" A, ngươi nhìn cũng vừa thôi, coi chừng Đại vương thấy thì sẽ chém đầu ngươi đó nha."
Bốn nàng cùng nở nụ cười. Thị nữ vừa ngẩn người kia nói:" Thật không ngờ là trên đời lại có người đẹp thế này. Ta nhìn nàng nhưng xem mãi mà không thấy chán a."
Bốn nàng cười hì hì, từ từ lui ra khỏi đại điện. Âu Dương Vũ vừa thấy các nàng rời đi, liền bật người ngồi dậy. Nàng ngồi xếp bằng vận công, một sắc đen từ từ di động tụ ở trên mặt, rồi từ từ di chuyển đến gần miệng. Miệng hơi mở ra, "Oa" một tiếng, một ngụm máu đen phun ra lên mặt đất.
Tung người nhảy xuống giường, Âu Dương Vũ nhìn một chút, liền trốn đến cửa sổ bên cạnh tấm rèm cửa màu xanh. Nàng vừa giấu kín thân hình thì nghe được tiếng bốn nàng kia đi vào. Các nàng nhìn trên giường không có ai, không khỏi đồng thời há to miệng muốn hét lên. Miệng vừa mới mở, một đạo thân ảnh xẹt qua trước mắt bốn nàng, đồng thời bống nàng trên người tê rần, liền không thể động đậy được.
Chỗ mà Âu Dương Vũ vừa điểm vào làm cho bốn người tê dại tại chỗ. Chưa từng điểm huyệt qua bao giờ, nàng không nghĩ tới nội công còn có tác dụng này. Trong nội tâm liền không khỏi vui mừng, nàng đem bốn thị nữ kéo đến sau tấm rèm cửa giấu đi.
Lần đầu tiên điểm huyệt, nàng cũng không biết nó có tác dụng trong bao lâu. Lẽ ra biện pháp thỏa đáng nhất là đem bốn thị nữ gϊếŧ đi, nhưng nàng do dự một chút, trong khoảng thời gian ngắn không làm sao hạ thủ được.