Âu Dương Vũ cảm thấy căng thẳng, muốn rút tay ra khỏi tay Lương Dạ nhưng bị giữ lại. Nàng không cố thử nữa, nhưng trái tim bắt đầu bang bang đập loạn lên, cảm giác hồi hộp chợt như thủy triều phô thiên cái địa dâng đến.
Lúc Âu Dương Vũ muốn rút tay lại, Lương Dạ như không để ý đến, chỉ khẽ liếc nhìn nàng một cái, sau đó mới sải bước về phía nội cung.
Trừ Lợi ra, những kỵ sĩ khác vẫn đứng ở ngoài cung không nhúc nhích, chỉ có ba người Lương Dạ tiến vào trong cung. Những thiếu nữ áo trắng lui lại đi sau ba người, sau khi mọi người tiến vào trong cung, cửa cung chi nha chi nha đóng lại.
Âu Dương Vũ quay lại nhìn về phía cửa cung đã bị đóng lại, nàng lặng lẽ chú ý đến bốn phía xung quanh. Trong vương cung, khắp nơi đều có thị vệ, những thị vệ này đứng thành từng tốp năm ba người, cứ cách năm bước lại có, trong tay là thương hoặc bên bên hông đeo đao, nghiêm chỉnh không nhúc nhích.
Những thị vệ này khi thấy những thiếu nữ thân trần thì con ngươi cũng không chuyển động chút nào, nhìn là biết được mức độ huấn luyện nghiêm chỉnh thế nào.
Từ cửa cung đến chính cung, cách nhau bởi một cầu thang khoảng 300 bậc. Khi đến ngôi nhà đá cao nhất của kiến trúc này, chính là chính cung cao khoảng bằng ba lần những ngôi nhà khác, Lương Dạ dừng bước lại. Hắn buông tay Âu Dương Vũ ra, nhìn về những thiếu nữ đằng sau nói:" Hãy mang Âu Dương cô nương đi tẩy rửa."
"Vâng, điện hạ."
Vài thiếu nữ đi đến bên cạnh Âu Dương Vũ, khom người cung kính nói:" Cô nương, mời."
Âu Dương Vũ không nhúc nhích, hai mắt nàng dưới mũ nhìn chằm chằm vào Lương Dạ, chậm rãi nói:" Ta không cần, đa tạ điện hạ đã quan tâm."
Lương Dạ mìm cười nhìn nàng, khác với nụ cười thân thiết lúc ở ngoài, lúc này trên mặt hắn mang theo vài phần uy nghiêm. Hắn bình tĩnh nhìn về ánh mắt phòng bị của Âu Dương Vũ. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi rãi gật đầu nói phá tan đi yên lặng:" Vậy coi như xong."
Lời này vừa ra, Âu Dương Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng cũng được buông lỏng không ít.
Nhìn thấy vẻ mặt buông lỏng của nàng, trên gương mặt tuấn tú của Lương Dạ khẽ lộ ra nụ cười thần bí nhàn nhạt. Hắn chậm rãi nói:" Cô nương nếu không muốn tẩy rửa, vậy thì bây giờ hãy đi dùng cơm cùng bổn vương."
"Hảo". Âu Dương Vũ đã sớm đói không chịu được, vừa nghe đến hai chữ ăn cơm, bụng nhất thời quặn lại. Cho nên nàng đáp ứng ngay không hề do dự.
Lương Dạ xoay người đi, sải bước về phía trắc cung*, Âu Dương Vũ theo sát phía sau hắn.
*trắc cung: tòa cung điện bên cạnh chính cung
Khi Lợi thấy chủ tử xoay người đi thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi lập tức cúi đầu, chỉ chốc lát đã biến mất không thấy.
Âu Dương Vũ đi bên cạnh Lương Dạ, theo sau nàng là sáu thiếu nữ thân trần, điều này làm cho ánh mắt nàng không biết để đâu mới tốt. Mặc dù trong lòng không thoải mái, bất quá kiếp trước nàng cũng là con nhà quyền quý, không quản là địa phương nào, tôn trọng phong tục tập quán địa phương đó thì mới nhận được sự kính trọng của đối phương. Vì vậy nàng vẫn bình tĩnh thong dong đáp lễ.
Hai người bước vào trắc cung, ngay chỗ cửa đá tiến vào trắc cung, cũng có một thị vệ nửa người trên để trần, lộ ra từng cơ bắp thành múi, quả là một mỹ thanh niên võ sĩ tráng kiện. Những võ sĩ này trong tay cũng là trường thương phát ra hàn quang, đứng nguyên không nhúc nhích.
Âu Dương Vũ có chút giật mình, nàng không nghĩ tới trong cung cũng có loại thị vệ này. Nàng nhìn quanh mọi nơi chăm chú, thanh âm của Lương Dạ từ bên cạnh truyền đến:" Người đâu, mang ghế đến."
Giọng nói cứng cáp truyền lệnh, một trận tiếng trống mạnh mẽ từ góc phòng truyền lại. Cùng với tiếng trống này, những tiếng chuông dễ nghe vang lên không dứt bên tai. Sau đó, mười thiếu nữ thân trần mang lục lạc ở hai cổ tay, hai chân và cỗ vũ bước nhảy ra.
Những thiếu nữ này chỉ mặc một chiếc quần ngắn ngủn màu xanh biếc, lộ ra cặp tuyết trắng hai đùi thon dài. Mỗi động tác múa của các nàng, tứ chi chuyển động tỏa ra hàm ý vô cùng phong phú. Kia nhộn nhạo sóng sánh tuyết trắng da thịt tạo thành bức tranh khiến người ta kinh tâm động phách. Âu Dương Vũ không muốn nhìn nhiều, nhưng thói quen của nàng là tôn trọng phong tục đối phương, vì vậy nàng buộc mình không được chớp mắt nhìn những thiếu nữ kia nhảy múa.
Lương Dạ thoải mái ngồi trên chiếc ghế trải da hổ trắng, hắn chỉ chớp mắt nhìn, liền thấy vẻ mặt Âu Dương Vũ đang miễn cưỡng chính mình xem. Khóe miệng từ từ hiện lên vẻ mỉm cười, một tay nhận lấy bát súp thơm ngào ngạt từ một thiếu nữ, hắn từ từ thưởng thức, mỉm cười thầm suy nghĩ: thiếu nữ này mặc dù thoa lên mình nhiều bùn như vậy, nhưng mỗi tiếng nói cử động luôn luôn không tự chủ mà hiện ra một phần ưu nhã. Hơn nữa hai mắt nàng thật là khiến người ta kinh tâm động phách, ngũ quan hoàn mỹ, thiếu nữ này tuyệt đối là một cực phẩm mỹ nhân!
Lúc này, những thiếu nữ kia đã bắt đầu cầm những chén gỗ chia thức ăn. Âu Dương Vũ quay đầu, nhìn thấy thấy những thức ăn trên khay, nhìn chúng giống như những chiếc bánh ngọt ngon lành, bụng không khỏi đói hơn vài phần.
Sau khi dùng vài món bánh điểm tâm, món chính là một rổ hoa quả. Ân, này... một chút hoa quả này cũng quá thanh tịnh đi, chúng chỉ được rửa sạch rồi được đặt vào một hộp gỗ. Món ăn mặc dù mới đi lên một nữa, nhưng khát vọng của Âu Dương Vũ lúc này là muốn nếm những món ăn mặn được nấu chín, nàng bỗng nhiên có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Lương Dạ đang nhấm nháp bát súp, tựa hồ nhận ra sự bất mãn của Âu Dương Vũ. Hắn vung tay lên, những thị nữ đang bưng thịt tươi ở xa bắt đầu tiến lại. Thay, toàn bộ các món giờ đều là món đã nấu chín cùng các loại thịt đã được chế biến.
Âu Dương Vũ thở ra một hơi nhẹ nhàng. Ngửi hương vị những món này, lần đầu tiên nàng phát hiện ra, nguyên lai được dùng cơm là một chuyện đáng vui sướиɠ như thế.
Trong ánh mắt khao khát của nàng, một bát canh thịt cho vào một ít muối cùng hai cánh hoa mảnh trắng ở trên được đặt trước mặt nàng. Tiếp theo, là một đĩa thịt bò nấu chín, có chút trắng trắng không có gia vị.
Sau khi các món ăn để đầy cho chiếc bàn hai mươi người ngồi, Lương Dạ mới ôn hòa nói:" Chúng ta không cần khách khí, xin mời cô nương cứ tự nhiên."
Nói xong, Lương Dạ mới đặt một củ sắn lớn trước mặt Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ lúc này mới phản ứng lại, hóa ra đây là cơm. Thấy Lương Dạ dùng tay ăn, Âu Dương Vũ nhìn đôi tay mình bôi đầy bùn đất, lại nhìn thức ăn trước mặt, bỗng nhiên rơi vào thế khó xử.
Nhận ra sự khó khăn của ÂU Dương Vũ, Lương Dạ vung tay lên, một cây tiểu đao cắm vèo vào trước mặt bàn của Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói:" Cảm ơn điện hạ ". Trong lòng nàng thầm nghĩ, Lương Dạ tâm tư cũng thật là kín đáo, ta cần cái gì hắn cũng chú ý tới.
Nàng không biết, vốn là Lương Dạ bình thường dùng cơm cũng có sẵn đao. Lần này hắn cố ý dùng tay là muốn nhìn xem Âu Dương Vũ đối với đôi tay đầy bùn đất của mình thì có vẻ mặt gì.
Mặt dù đồ ăn trước mắt không hợp khẩu vĩ, hơn nữa cũng không được tính là mỹ vị. Nhưng đối với Âu Dương Vũ đã sớm đói bụng, thì đây cũng là những món ngon. Tại thời điểm nàng vùi đầu vào ăn, một thiếu nữ nhận lấy một chiếc bát từ tay Lợi, mang đến trước mặt Âu Dương Vũ.
Vui mừng nhìn vào chiếc bát của thiếu nữ trước mặt, Âu Dương Vũ không khỏi vui vẻ nói:" Là cháo gạo?" nàng chuyển hướng Lương Dạ nói:" Cảm ơn điện hạ."
Lương Dạ khóe miệng từ từ nhếch lên, hắn nói:" Không cần cảm ơn, ta trước kia đi qua nhiều thành, biết được mọi người như cô nương có thói quen ăn những thứ này ". Âu Dương Vũ vui vẻ nói:" Đa tạ điện hạ đã khổ tâm ". Không hề nghi kị điều gì, nàng hướng về bát cháo bắt đầu ăn. Nhìn vẻ mặt vui vẻ của nàng, Lương Dạ khẽ cười, trong mắt khẽ lấp lánh ánh sáng tà dị.