Thanh Mai Dưỡng Thành Vai Ác

Chương 10

Nhược Lan viên.

Thu Sương đứng trong viện nhìn sắc trời một lần nữa, sau đó hỏi thăm Cao ma ma đang đến gần: “Ma ma, hiện tại có phải là nên gọi tiểu thư dậy rồi không?”

“Để ta gọi, còn không dậy nữa thì sẽ trễ giờ thỉnh an mất.”

Cao ma ma đứng ở ngoài cửa gõ gõ: “Tiểu thư, tiểu thư rời giường chưa? Không phải tiểu thư muốn đi thỉnh an phu nhân sao? Sắp đến giờ thỉnh an rồi.”

“Vào đi.”

Mấy người chờ ở bên ngoài đẩy cửa ra đi vào, bóng dáng Thu Sương nho nhỏ đi theo sau nha hoàn bưng đồ rửa mặt đang đi phía sau.

Cao ma ma trước tiên là vắt khăn mặt, cầm trên tay rồi mới đi về phía bên giường, vén rèm lên, quả nhiên không ngoài dự liệu mà nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang ôm chăn mền, mặt mũi tràn đầy sự mê man ngồi ở giữa giường.

“Tiểu thư, nhũ mẫu lau mặt cho tiểu thư trước nhé.”

Mãi đến khi khăn mặt ấm áp trùm lên mặt, Diệp Cẩn Dư mới chậm nửa nhịp mà “A” một tiếng.

“Tối hôm qua tiểu thư ngủ rất sớm mà, sao hôm nay lại có vẻ không có tinh thần thế? Là ngủ không ngon sao?”

Mặc dù bình thường tiểu thư cũng là dáng vẻ này, bình thường sẽ tự mình tỉnh lại rồi gọi người, phải cần người gọi dậy như hôm nay cũng rất ít thấy.

Cao ma ma có chút lo lắng: “Nếu như tiểu thư thấy không thoải mái chỗ nào thì nhất định phải nói ra đấy.”

Diệp Cẩn Dư nghe vậy thì chỉ lộ ra vẻ mặt hơi ngại ngùng, sau đó gật gật đầu xem như đáp lời.

Tối hôm qua, sau khi mọi người cho rằng nàng đã ngủ rồi thì nàng lại chuồn êm đi vào không gian.

Nước ngon mà Diệp Minh Dương nhắc tới hôm qua thật ra là hà lộ(*) trong không gian của nàng, lúc trước khi bọn họ còn chưa dọn nhà, nàng viện cớ thu dọn để bỏ hoa sen ở nhà cũ vào trong không gian của mình.

(*) Hà lộ: rượu, nước sương hoặc là chất lỏng có hương thơm của hoa sen.

Tối hôm qua nàng đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định tặng nước sương chứa linh khí cho Ngộ An ca ca.

Đối với Tô Ngộ An hiện tại mà nói, có lẽ không có thứ gì thích hợp với hắn hơn là đồ có chứa linh khí.

Nhưng những dược liệu bổ trong không gian thì nàng lại không tìm được cớ để lấy ra, trái cây cũng thế, cuối cùng chỉ có thể tặng hà lộ dán nhãn hiệu không gian, hà lộ cũng chứa linh khí nhưng lại không quá nồng đậm.

Thật ra thì còn có hoa đào lộ, nhưng khoảng thời gian trước nàng đã quên để dành ở ngoài hiện thực, hiện tại thì hoa đào cũng tàn rồi nên cũng chỉ có thể coi như thôi.

Lúc đoàn người Diệp Cẩn Dư đi đến viện của Vân Thu Uyển, Diệp Minh Dương lại khó được mà tới sớm hơn nàng.

Vân Thu Uyển thấy nữ nhi xuất hiện liền buông nhi tử đã quan tâm đủ rồi xuống, sau đó kéo nữ nhi mềm mại thơm tho qua: “Hôm nay Cẩn Nhi tới muộn hơn một chút này, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

Diệp Cẩn Dư vội vàng nói trước khi nhũ mẫu lên tiếng, nàng trả lời giống như làm nũng: “Không có, chỉ là ngủ nướng thêm một chút thôi ạ, chỉ thêm một chút thôi hà.” Nói xong còn dùng hai ngón tay khép lại thành một đường nhỏ như so sánh.

Nhũ mẫu của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là quá dễ lo lắng, một giấc ngủ nướng xíu xiu thôi mà có thể bà ấy sẽ nói thành tình hình nghiêm trọng gì đó.

Nghe lời giải thích non nớt của nữ nhi, Vân Thu Uyển nhịn không được mà cười khẽ một tiếng: “Vừa rồi ca ca con nói, Thôi sư phụ bắt nạt con, giao cho con rất nhiều bài tập, có phải là thật không?”

“Không phải đâu, ca ca cho rằng cái tráp của con lớn hơn là bài tập sẽ nhiều hơn huynh ấy, thật ra thì không phải, tính tình của Thôi sư phụ rất tốt ạ.”

“Ca ca, lần sau huynh đi học với muội đi, huynh sẽ biết, hôm qua Thôi sư phụ tặng cho muội bánh mà bà ấy mua bên ngoài, ăn rất ngon đó.”

Vân Thu Uyển sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nữ nhi, dáng vẻ liệu sự như thần: “Vậy là tốt rồi, nếu Cẩn Nhi thật sự thích Thôi sư phụ thì phải chăm chỉ học người ta.”

Sư phụ, tiên sinh mà bà tìm cho hài tử của mình đương nhiên là đã trải qua tra xét nhiều lần, huống chi Thôi sư phụ và Bùi tiên sinh giúp hai huynh muội vỡ lòng đều là do nhà mẹ bên kia của bà giới thiệu làm mối, đều là người có tài, có học, rất có tiếng tăm.

Qua nhiều lần tra xét, tình huống tiên sinh chèn ép đệ tử giống như Dương Nhi nói gần như là không xảy ra.

Hai vị tiên sinh đều dựa vào năng lực của đệ tử để quyết định phương pháp dạy học, thấy lão sư giao nhiều bài vở cho nhi tử nghịch ngợm nhà mình như vậy, Vân Thu Uyển còn cảm thấy là lão sư nghĩ nhi tử có năng lực đấy.

“Dương Nhi quan tâm muội muội, không để muội muội bị người ta bắt nạt cũng rất giỏi nha.”

Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Minh Dương kiêu ngạo mà nâng cái cằm nọng lên.

Vân Thu Uyển cười ra hiệu cho Lục Tường đứng ở bên cạnh, Lục Tường liền xoay người rời đi một lát.

Lúc nàng ta xuất hiện trở lại, trên tay đã bưng một chồng sách nhỏ.

Trong ánh mắt tò mò của hai huynh muội, Vân Thu Uyển cầm lấy quyển sách nằm trên cùng, mở ra để trước mặt bọn họ.

Trên trang giấy vẫn trống không.

“Ngày 12 tháng 5 là sinh thần của hai đứa, các con có thể mời bằng hữu lần trước quen ở trên yến hội tới nhà chơi, các con quay về suy nghĩ thật kỹ xem muốn mời ai.”

Bây giờ mới là 20 tháng 4, cách ngày đó còn rất xa.

*

“Cho nên hai đứa cũng không biết sinh thần của mình phải mời người nào đúng không?”

Tô Ngộ An để quyển sách trên tay sang một bên, kết luận thay cho hai huynh muội đã thảo luận được hơn nửa canh giờ ở bên cạnh.

“Nếu thật sự nghĩ không ra thì không mời nữa, người một nhà tự mình vui vẻ cũng được.”

Vốn dĩ là một chuyện đáng để vui mừng thì bọn họ lại xoắn xuýt do dự ở đây rất lâu, suy cho cùng, vẫn là người quen không đủ nhiều, giao thiệp cũng không sâu.

“Đệ không muốn, trước kia đều là như vậy, năm nay đệ muốn đón sinh thần cùng bạn tốt.” Diệp Minh Dương phản đối, hắn không vui nói.

“Vậy trong khoảng thời gian này các đệ xin bá mẫu đưa ra ngoài tham gia yến hội đi, làm quen nhiều người một chút, đến lúc đó thích ai thì gửi thϊếp mời cho người đó là được.”

Đôi mắt to của Diệp Cẩn Dư sáng lên: “Đúng rồi, như vậy sẽ biết được ai thích hợp để mời hơn, Ngộ An ca ca, huynh thật lợi hại.”

Tô Ngộ An cười cười, cầm lấy quyển sách bên cạnh lên: “Bây giờ có thể học cho tốt chưa?”

“Chờ một chút.” Diệp Minh Dương nhảy xuống ghế, chạy đến trước cái tráp lớn mà mình cố ý chuẩn bị trong hôm nay, dùng sức lôi ra một chiếc bình lớn lớn chừng bàn tay.

Đựng cái bình lớn như vậy, chẳng trách hôm nay hắn ta lại phá lệ để nha hoàn hỗ trợ cầm tráp sách, cái bình này đối với người lớn thì không nặng gì, nhưng đối với tiểu hài năm tuổi thì quả thật là rất nặng.

Diệp Minh Dương giống như khoe khoang mà đặt cái bình lên trên bàn trước mặt Tô Ngộ An.

“Cái này, chính là nước ngon mà hôm qua ta đồng ý tặng huynh.”

Thấy hắn không có bày tỏ gì, Diệp Minh Dương nhíu nhíu mày, có chút không vui: “Chẳng lẽ huynh không muốn uống một ngụm thử sao? Rất…”

“Rầm rầm.”

Mặc Thạch đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào ngắt lời Diệp Minh Dương: “Thiếu gia, Cao ma ma bên cạnh Cẩn Dư tiểu thư đến đây rồi.”

“Đúng đúng, là ta bảo nhũ mẫu tới.” Diệp Cẩn Dư nhảy xuống khỏi ghế, chạy ra bên ngoài, lúc nàng đi ngang qua Mặc Thạch thì dừng lại quét mắt một cái: “Mặc Thạch ca ca, huynh đi ra ngoài lấy đồ với ta đi.”

Trong giây lát Mặc Thạch còn chưa phản ứng kịp: “A? Lấy cái gì… được ta ra ngay.”

Thấy thiếu gia nhà mình nhẹ nhàng nhìn lướt qua một cái, Mặc Thạch theo bản năng mà đổi giọng.

Lúc cả hai quay lại, trên tay Mặc Thạch và Diệp Cẩn Dư đều bưng hai cái vò nhỏ giống như đúc.

Hai cái vò nhỏ đặt trên cái bàn lớn thật lớn vậy mà lại lộ ra mấy phần đáng yêu, thêm hai tiểu đồng non nớt đang nằm sấp trên bàn, đồ bài trí đơn giản trong phòng tựa như bởi vậy mà có thêm mấy phần ý vị nhân tình.

Mặc Thạch đứng ở một bên, xoắn xuýt nhưng lại không dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu gia nhà mình mở nắp một chiếc bình, sau đó đổ ra một chén nước không biết tên là gì, cũng chưa được nghiệm độc, vậy mà thiếu gia còn thật sự uống vào.

Tô Ngộ An khẽ nhấp một ngụm, nước vừa vào miệng liền cảm nhận được vị ngọt, lưu lại hương thơm giữa răng môi, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được một dòng nước ấm chảy xuôi trong cơ thể, cứ như đang đặt mình trong cảnh đẹp hồ sen giữa mùa hè vô tận.

Tô Ngộ An nhìn về phía hai huynh muội tặng lễ cho mình, chân thành nói: “Thật sự rất ngon, ta cảm ơn nhé.”

Nghe thấy lời đánh giá của hắn, Diệp Cẩn Dư và Diệp Minh Dương đồng thời nhẹ nhàng thở ra, mặt mày lập tức trở nên rạng rỡ.

Bàn tay nhỏ của Diệp Minh Dương vỗ vỗ ngực: “Ngộ An ca ca, nếu huynh thích uống, sau này muội muội cho ta nữa thì ta sẽ để lại một ít cho huynh.”

“Muội muội ta từng làm ra rất nhiều đồ kỳ lạ tặng cho ta, nói không chừng chỗ ta còn có đồ mà huynh sẽ thích đấy.”

Nụ cười của Diệp Cẩn Dư dần dần không duy trì được nữa.

“A, muội muội, muội giẫm chân huynh làm gì, đau quá.”

“Không phải muội nói ca giữ bí mật giúp muội sao?” Nghĩ lại liền tức không nhịn nổi, Diệp Cẩn Dư lại đá thêm một cước.

Bởi vì lúc Diệp Minh Dương không có chuyện gì sẽ thường xuyên né tránh ánh mắt của bọn nha hoàn rồi chui vào mấy ngóc ngách không có ai phát hiện để nghe lén, nhìn lén, thậm chí là lợi dụng ưu thế tuổi tác của mình để nói tám nhảm với mấy nha hoàn, gã sai vặt, còn thật sự để hắn ta thu thập được không ít chuyện linh tinh.

Khoảng thời gian sau này khi bọn họ hiểu chuyện rồi nhưng vẫn chưa bắt đầu đi học, các câu chuyện mà Diệp Minh Dương chia sẻ với nàng mỗi ngày đã trở thành thú vui tiêu khiển hiếm có của bọn họ.

Diệp Cẩn Dư hiểu rõ đủ loại phương pháp, thủ đoạn để thu thập thông tin của ca ca nhà mình, nàng cũng lo lắng hành vi lén lút của mình một ngày nào đó sẽ bị ca ca phát hiện ra, ca ca mà nói cho phụ mẫu biết thì đến lúc đó liền phiền phức lớn, cho nên Diệp Cẩn Dư đã tìm cơ hội làm giao dịch với Diệp Minh Dương.

Nàng không nói với người khác chuyện Diệp Minh Dương chui rúc khắp nơi, Diệp Minh Dương cũng phải giúp nàng giữ bí mật những chuyện nàng vụиɠ ŧяộʍ làm.

Diệp Minh Dương nhất thời cao hứng quá mà nói lỡ miệng, sự chột dạ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn ta lộ rõ tới không thể che giấu: “Huynh, huynh đây không phải là nhất thời quên mất sao, hơn nữa Ngộ An ca ca tốt như vậy, ca ca nhất định sẽ giữ bí mật giúp chúng ta.”

Diệp Cẩn Dư vẫn trừng hắn ta: “Chỉ cần giữ bí mật giúp muội.”

Có lẽ là cặp sinh đôi thật sự tâm ý tương thông, Diệp Minh Dương hiểu ra.

“Vậy huynh cũng nói cho Ngộ An ca ca biết bí mật của huynh có được không?”

Diệp Minh Dương học theo dáng vẻ nũng nịu trước kia của muội muội, kéo ống tay áo của nàng lắc lắc, cười lấy lòng Diệp Cẩn Dư: “Muội muội, muội đừng tức giận nha, ca ca biết lỗi rồi.”

Diệp Cẩn Dư nhìn nụ cười nhu hòa trên mặt ca ca, vẫn không nhịn được mà mềm lòng, đúng là xấu hổ, nàng hừ nhẹ một tiếng: “Vậy huynh có muốn nói không.”

Tô Ngộ An vừa rồi còn có chút hăng hái mà nhìn hai huynh muội đấu võ mồm, bí mật của muội muội hắn đã biết rồi, đối với bí mật của ca ca thì Tô Ngộ An thật đúng là có chút tò mò, nhưng chung quy hắn cũng không thể thật sự bắt nạt tiểu hài tử đi.

“Nếu Dương nhi không muốn nói thì không cần miễn cưỡng, ca ca cũng sẽ giúp muội muội giữ bí mật.”

“Không được.”

Diệp Minh Dương lời lẽ chính đáng mà từ chối lời cám dỗ này: “Là bản thân đệ làm sai, phải công bằng.”

Dăm ba câu đã nói rõ sự trao đổi giữa hai người, Diệp Minh Dương cuối cùng vẫn không quên mà cẩn thận dặn dò: “Ngộ An ca ca phải giữ bí mật nha, đừng giống như đệ.”

Tô Ngộ An thu lại nụ cười, giống như là hứa hẹn, hắn nghiêm túc gật đầu: “Ta nhất định sẽ giữ bí mật, cảm ơn hai huynh muội đã tin tưởng ta.”

Diệp Minh Dương gãi gãi đầu, lại liếc mắt nhìn muội muội một cái, sau đó ngượng ngùng cười.

Diệp Cẩn Dư nghĩ tới điều gì đó: “Vừa rồi không phải Mặc Thạch ca ca còn ở trong phòng sao? Sao lại không thấy đâu rồi.”

“Vừa rồi trước khi các muội nói ra bí mật hắn đã đi rồi.” Tô Ngộ An biết nàng còn lo lắng, có chút bất đắc dĩ mà nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nếu như Cẩn nhi muốn làm gì đó nhưng không tiện để người ta biết thì có thể tới đây, dù sao ta cũng biết bí mật của hai người rồi, không phải sao?”

Diệp Cẩn Dư ngoan ngoãn gật đầu, nhếch môi lộ ra nụ cười.

Nhưng trong lòng lại đang nói thầm: Vấn đề là phần lớn chuyện của nàng đều liên quan đến không gian, là thứ mà cho dù Tô Ngộ An biết bí mật của nàng rồi thì cũng không thể bị phát hiện.

Thấy bọn họ đều nói xong rồi, Tô Ngộ An mới có chút tò mò hỏi: “Vậy lúc Dương nhi thu thập tình báo thì làm sao hỏi thăm được? Phần lớn là do tự mình đi hỏi sao?”

Cụm từ thu thập tình báo này không khỏi khiến cho Diêp Minh Dương vui vẻ, hắn ta lắc đầu: “Đương nhiên là không phải, đệ đến hỏi thì bọn họ không nói cho đệ biết đâu, đều là đệ tự nghe lén được.”

“Không sai, ca ca đều trốn ở trong góc nghe bọn nha hoàn nói, ta cũng từng nghe qua rồi.” Diệp Cẩn Dư ở bên phụ họa.

Hàng mi dài của Tô Ngộ An chớp chớp, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn về phía hai huynh muội.

Ở cái tuổi này, có thể chắt lọc ra nội dung mình muốn biết từ trong cuộc nói chuyện của nha hoàn, sai vặt cũng là một loại thiên phú.

“Sao Ngộ An ca ca lại hỏi vậy?”

“Không có gì, chỉ là có chút tò mò sao đệ lại biết được nhiều tin tức như vậy.”

Diệp Cẩn Dư từ chối cho ý kiến mà gật đầu, lôi kéo ca ca vừa mới nhao nhao một trận xong đi làm bài tập, nàng không hề nhìn thấy nét suy tư lướt qua trong mắt Tô Ngộ An.