Có Lẽ Sau Này...

Chương 35: Chap 35

Bài hát đề cử khi đọc chap truyện này: Túy hồng nhan (Ost Thủy Hử)

Mình nói trước là chương này có chút buồn, độc giả có thể chuẩn bị khăn giấy trước khi đọc chap này:(( Sẽ khá buồn đó. Không dành cho những ai đang buồn nha.

-------------------------------------------

Chap 35

Tại bệnh viện Seoul,

Jungkook đã được kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói không có gì đáng lo ngại chỉ là chấn thương ngoài da. Nhưng còn Ami thì vẫn chưa thấy gì làm ba con người kia lo đến đứng ngồi không yên, đặc biệt là Jungkook. Jungkook cứ đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật. Không có đủ kiên nhẫn chờ đợi, Jungkook đạp mạnh cánh cửa phòng phẫu thuật và định đi vào trong. Cũng may là Taehyung và Yeonjun ngăn lại kịp.

“Jungkook! Jungkook! Mày bình tĩnh lại đi” - Yeonjun

“Jungkook! Đây là bệnh viện. Đừng làm càn.” - Taehyung

“Thưa anh, làm phiền anh kiên nhẫn chờ đợi. Nếu anh cứ như vậy sẽ chỉ kéo dài thêm thời gian của ca phẫu thuật nên mong anh giữ trật tự một chút” - Một y tá bước ra nhắc nhở rồi đóng lại cánh cửa

Cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ bước ra ngoài với vẻ mặt thất vọng.

“Bác sĩ! Bác sĩ! Vợ tôi sao rồi?” - Jungkook chạy đến kéo lấy vị bác sĩ

“Cậu là chồng của cô ấy?”

Jungkook gật đầu

Chúng tôi đã cố hết sức nhưng…” - Nói đến đây ông lắc đầu

Jungkook mặt thất thần, suýt nữa quỵ xuống sàn. Ông ấy lắc đầu như vậy là sao? Không lẽ chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra với Ami?

“Không... lẽ... ?”

“Cô ấy đã sảy thai rồi…” - Vị bác sĩ già lặng lẽ gật đầu nói thêm.

Jungkook không chịu được cú sốc quá lớn mà ngã quỵ xuống nền nhà lạnh lẽo.

“Sảy… sảy thai… s… sao…?” - Jungkook thất thần lần nữa

“Tỉ lệ thụ thai thành công chỉ còn lại 30%...”

“Như vậy là rất khó thụ thai sao bác sĩ?” - Yeonjun hỏi lại

“Ừm…”

“Không sao, vẫn còn khả năng được làm mẹ, chỉ là sẽ khó hơn thôi”

“Cậu nên ổn định tình thần cho cô ấy trước, có lẽ cô ấy chính là đau buồn nhất trong truyện này… Trước kia, tôi cũng từng như cậu, cũng từng mất đi đứa con đầu lòng, vợ tôi cũng từng có khả năng thụ thai thành công rất thấp. Nhưng chúng tôi không bỏ cuộc. Tôi đã từng trải qua nên rất hiểu tâm trạng của cậu lúc này. Không phải cậu sẽ không được làm bố, chỉ là có chút muộn. Vợ cậu cũng buồn lắm chứ. Cậu buồn một cô ấy buồn mười. Vẫn là nên an ủi cô ấy, đừng để cô ấy có suy nghĩ bi quan. Nụ cười sẽ khiến con người hạnh phúc. Tôi tin rồi một ngày nào đó, đứa bé sẽ đến với hai vợ chồng cậu, được sinh ra và lớn lên… Cậu phải có niềm tin vào cuộc sống.”

“...”

“Vợ cậu sẽ được chuyển xuống phòng hồi sức, mọi người có thể vào thăm”

“Cảm… cảm ơn bác sĩ…”

“Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép đi trước”

Vị bác sĩ rời đi.

Tại phòng hồi sức,

Jungkook chậm chạp đẩy cửa phòng bước vào, ánh mắt đau xót nhìn người con gái anh thương nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt đi.

“Ami…”

Ami giật mình quay lại, đưa tay lên vội lau đi hai hàng nước mắt dài trên gò má. Taehyung và Yeonjun lặng lẽ đi ra ngoài cho cả hai có không gian riêng.

“Không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, nếu muốn khóc thì cứ khóc. Anh không trách em…”

“Jungkook…”

Anh ôm chầm lấy cô.

“Ami à, xin lỗi em, là anh đã không bảo vệ tốt cho hai mẹ con em…”

“Jungkook à, em phải làm sao đây, con chúng ta mất rồi…Có phải là em rất vô dụng không…?” - Ami bật khóc như một đứa trẻ

Thử hỏi có bà mẹ nào vừa mất con mà không đau lòng chứ?

“Không… em không vô dụng… mọi thứ đều không sao, không sao cả, có anh ở đây, sẽ không sao cả. Mọi chuyện sẽ ổn thôi…”

“Jungkook ahhh…..” - Jungkook càng nói Ami càng khóc to hơn

“Ami, em đừng buồn nữa… Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà...”

‘Mọi chuyện sẽ ổn thôi’ - Câu nói duy nhất mà Jungkook có thể nói với Ami vào lúc này. Anh biết sau này sẽ là chuỗi những tháng ngày đau khổ với Ami khi phải đối mặt với cuộc sống bằng nỗi đau mất mát bi thương nhưng đây là điều duy nhất anh có thể làm cho cô gái nhỏ đang nằm trọn trong vòng tay của mình. Anh cũng đau lắm chứ, nhưng phải mạnh mẽ thôi. Nếu như bây giờ giờ anh yếu đuối, vậy thì Ami còn ai để mà nương tựa chứ. Có lẽ sau này phải học cách vượt qua nỗi đau cuộc sống rồi…

----------------------------------------------

Kamsamita~~