Vợ Ngọt Trêu Chọc Vào Lòng: Thần Bí Lão Công Quá Dính Người

Chương 14: Mạch Bên Trên Hoa Nở

Lúc này Quý lão rất kinh ngạc.

Trước kia hỏi ĐOạn Diễm Thần, những cái kia đồ ăn có ăn ngon hay không, nhưng hắn chỉ đáp ba chữ: "Ta không biết."

Hiện tại thế mà cảm thấy ăn ngon? Chẳng lẽ hắn vị giác trở về rồi?

Bất quá những món ăn này đến hoàn toàn chính xác ăn ngon, Quý Lão cười nói: "Tẩu tử tay nghề không tệ, làm đồ ăn ăn thật ngon."

Nguyễn Yến Linh nghe lời này cười nói: "Những này đồ ăn ta lại làm không được, là Dao Dao làm."

"Tam tỷ, ngươi từ lúc nào học được cách làm đồ ăn rồi?" Lộ Kiệt Tu kinh ngạc nói.

"Tại quán bán hàng làm công lúc học được." nguyên chủ Lộ Dao là tài nấu nướng ngớ ngẩn, người trong nhà trước kia cũng sẽ không để cô xuống bếp, hiện tại cô rất may mắn nguyên chủ có làm tại quán bán hàng, nếu không thì cô ấy không biết phải làm thế nào.

Đoạn Diễm Thần nghe lời này, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lộ Dao, không nói gì.

"Dao Dao là người có năng lực, ta ở đây không xa, thỉnh thoảng qua chỗ ta chơi, thuận tiện làm đồ nhắm."

"Được." Lộ Dao gật đầu cười.

Lộ dao nghĩ đến kiếp trước cô ba lần đến mời, và đứng bên ngoài biệt thự của Quý Lão một ngày một đêm, nhưng không thành công nhờ ông ấy ra ngoài để chữa bệnh cho ông cô. Khi đó cô thế nào cũng không nghĩ ra Quý Lão đối với mình cũng có thời điểm hoà ái dễ gần.

Ăn cơm xong, Quý Lão cùng Đoạn Diễm Thần liền muốn rời đi.

TRong sảnh, Quý Lão cho Lộ Dao số điện thoại cùng địa chỉ, để cô có rảnh có thể đi tìm ông chơi.

Lộ Dao mỉm cười đồng ý, nhưng thật ra không có ý định đi, bởi vì cô biết Quý Lão không thích người ngoài quấy rầy mình, nếu không sẽ không đến vùng núi này sống ẩn dật.

Đoạn Diễm Thần một tay đút vào túi quần, cứ như vậy đứng thẳng, yên lặng chờ đợi.

Ánh mặt trời ấm áp mùa đông rơi vào trên người, khiến cả người của hắn càng thêm chói mắt.

Lộ Dao quay đầu lại ngây người!

Lúc này, một người phụ nữ ăn mặc sành điệu đi vào ngoài sân: "Nhị thẩm, người ở nhà đây? Xe bên ngoài là..."

Lời nói của người phụ nữ tự động im bặt khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn và ngông cuồng đứng trong sân.

Cô vô thức nâng ngực và bụng lên, sau đó đi đến bên cạnh Đoạn Diễm Thần, đưa tay phải ra nhẹ giọng nói: "Thưa ngài, xin chào, tôi tên là Trương Khả Doanh."

ĐOạn Diễm Thần dựng thẳng mũ quân đội, hờ hững liếc nhìn cô, không nói cũng như không nhúc nhích, coi như không khí.

Trương Khả Doanh không nản lòng vì Đoạn Diễm Thần, cô nở nụ cười đẹp nhất và nói :" Thưa anh, anh tên gì? Đây là nhà của dì tôi. Anh đến đây à? Có chuyện gì vậy?" ? "

Anh lần này cũng không thèm nhìn cô, sắc mặt đen lại, toàn thân toát ra vẻ lãnh đạm cùng xa lánh.

Lộ dao liếc nhìn Khả Doanh, nhà cô ta tại thành phố Q, bởi vì trong nhà mở một nhà nhà máy chế áo, thu nhập không tệ, xem như tiểu thư nhà giàu, cho nên vẫn luôn xem thường một nhà Lộ Dao.

Nguyên chủ không hề có một chút cảm tình với cô em họ này, nàng là một con công kiêu ngạo, ánh mắt trên dưới, lúc nào cũng như phân cao thấp.

Lộ Kiệt Tu cũng rất ghét cô ta, đứng bên cạnh cô nói nhỏ :"Cái loại ruột mềm, rưng rưng,

ghê tởm đầy nước mắt đúng không!"

"Phốc: ĐƯờng Dao đứng bên cạnh nghe vậy liền nhìn không được, nói như vậy quá hợp lí~

Khi người đàn ông nghe thấy tiếng cười, anh ta hơi quay đầu lại, ánh mắt lãnh đạm rơi vào cô gái.

Lúc này, trên khuôn mặt tươi cười của cô gái có hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn xinh xinh, trông rất ngọt ngào, khiến hắn nghĩ đến một câu không thể giải thích được: Phù thế hạt bụi nhỏ, lúm đồng tiền cười yếu ớt, mạch bên trên hoa nở, chậm rãi về vậy.