Mất Đi Ánh Sáng

Chương 53: Nhất quyết phải là cô ấy

Bên Khác Hoắc Dạ Liên anh đâu có dễ dàng như vậy mà để hai người rời đi ,anh trực tiếp lái chiếc xe Rolls-Royce đen mà anh thường dùng, tay anh mở hộp trong xe lấy một khẩu súng ngắn M500 ,nụ cười chết chóc nhìn khẩu súng một lúc

Những thuộc hạ khi nãy của anh cũng lạnh sống lưng trước hành động của Hoắc Dạ Liên trong lòng họ đang suy nghĩ người phụ nữ khi nãy là ai mà có thể chọc giận đến Hoắc Dạ Liên để đích thân anh lái xe đuổi theo

Họ lạnh người nhớ lại cảnh anh lái xe vào năm năm trước khi anh bị một chính thuộc hạ của mình phản bội, khi đó anh không điên cuồng như hiện tại, anh chỉ cười nhạt một người một xe lao ra khỏi vòng vây của chúng xuyết nữa thì đồng quy vu tận với chúng ,Hoắc Dạ Liên khi đó chỉ bị thương nhẹ nhưng chúng thì vì bị kích anh trực diện nên vội vàng đập chân ga tiến đến đâm anh nhưng không ngờ tốc độ của anh nhanh hơn chúng nhiều làm cho chúng tự tìm đến nhau mà chết

Chiếc xe của Hoắc Dạ Liên chạy nhanh hết cỡ đuổi theo xe của Cảnh Hiên, lái xe của Cảnh Hiên cũng đang chạy hết cỡ để rời khỏi Dạ Viên, bóng chiếc xe đen thoát ẩn thoát hiện phía sau làm cho hắn sợ hãi vội nói

"Cảnh Thiếu có xe đuổi theo phía sau "

An Nhi nghe vậy thì rụt người lại còn Cảnh Hiên thì khẽ chau mày lại nhìn, với tốc độ của chiếc xe Rolls-Royce của Hoắc Dạ Liên chắc chắn sẽ đuổi kịp đến nơi, Cảnh Hiên lạnh lùng nói

" tập trung lái xe "

Cảnh Hiên nói xong nhìn sang An Nhi ,anh đưa tay lên ôm cô chặt vào lòng tránh cô sợ hãi quá độ, cô cũng là người thường ,đối mặt với người như Hoắc Dạ Liên không thể không run sợ, đến cả bản thân anh cũng có chút nể phục Hoắc Dạ Liên nhưng cũng không vì thế mà anh bỏ cô cho hắn

Cảnh Hiên đang suy nghĩ cách thì tiếng súng vang lên "đùng" ,viên đạn tầm xa găm vào bánh xe sau của ang, thế mà có thể chuẩn xác như vậy ,Cảnh Hiên nheo mắt nhìn Hoắc Dạ Liên một tay lái xe một tay nhắm bắn, đúng không thể coi thường anh được

"Cảnh Thiếu bánh xe... "

chưa kịp nói xong tiếng súng tiếp theo lại vang lên nhắm vào bánh xe còn lại khiến cho việc điều chỉnh khó khăn mà va vào vách chắn đường, tên tài xế sợ hãi bỏ chạy ra ngoài liền trực tiếp bị viên đạn của Hoắc Dạ Liên ngắm tới

An Nhi bịt thật chặt tai lại sợ hãi, Cảnh Hiên bất lực nhìn người phụ nữ đang sợ hãi trong lòng mình mà mình không cách nào giúp được

Xe Hoắc Dạ Liên dừng lại, anh Lạnh lùng bước ra tay cầm khẩu súng ngắn tiến đến xe Cảnh Hiên, Đôi mắt của Hoắc Dạ Liên đỏ rực như lửa, sát khí ngùn ngụt lạnh lẽo vô cùng, Cảnh Hiên để An Nhi xuống xoa nhẹ đầu cô nói

"em ở yên đây "

An Nhi đôi mắt đau rát trở lại nhìn Cảnh Hiên rời khỏi cô nước mắt không kìm được mà rơi xuống, cô bất lực nhìn Cảnh Hiên vì bảo vệ mình mà đối diện với Hoắc Dạ Liên

"tại sao... tại sao không tha cho tôi "

Bên ngoài Cảnh Hiên mới bước ra thì lập tức họng súng đã chỉ thẳng đầu của anh, Cảnh Hiên vẫn nhàn nhạt nói

" Hoắc Dạ Liên đúng thật tôi phải nhìn anh bằng ánh mắt khác "

Cảnh Hiên trong tình thế này vẫn ung dung nói chuyện với tên có thể cho mình một viên đạn vào đầu bắt cứ lúc nào, Hoắc Dạ Liên thì chỉ cười lạnh đưa mắt nhìn người phụ nữ phía trong xe đang co rúm một chỗ

"người phụ nữ của mày hình như đang rất sợ "

Cảnh Hiên khi bị nhắc tới An Nhi thì vội vàng bộc lộ tính khí, anh tức giận che đi thân ảnh của An Nhi đang trong xe

" mày điên rồi, An Nhi chỉ là một người phụ nữ bình thường sao nhất quyết phải là cô ấy "

Hoắc Dạ Liên cười lớn, tay càng siết chặt đồ vật nguy hiểm trên tay của mình hơn

"An Nhi... cái tên này là mày đặt đúng không, mày thừa biết cô ta là An Nhiên "