Mất Đi Ánh Sáng

Chương 1: Bi kịch

Phía bên trong bệnh viện đang xôn xao náo loạn

"nhanh chóng đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu "

từng tiếng nói như thúc dục vội vã, tiếng máy móc đang hoạt động giữ dội

Từ đằng xa một đám vệ sĩ xếp thành hàng để cho người đàn ông với khí thế vương giả bước vào

"cô ấy đâu "

hàng loạt bác sĩ ra tiếp đón, người thì đổ mồ hôi lạnh người thì run sợ trước anh

" thưa Hoắc Thiếu Hình Tiểu thư đang trong phòng cấp cứu ạ "

Hoắc Dạ Liên cau mày nhìn người bắc sĩ

"cô ấy sao rồi "

người bắc sĩ không dám ngẩng đầu nhìn anh, ông ta run sợ trước người có quyền lực này

"rất có thể Hình Tiểu thư cần thay mắt ngay lập tức "

Hoắc Dạ Liên tay nắm chặt ánh mắt lạnh lùng nhìn người phía sau lưng

"Ông ta đâu "

Triệu Bân ánh mắt cũng không mấy thiện cảm nghiêm túc đáp

"Hoắc Thiếu ông ta bỏ trốn rồi "

Hoắc Dạ Liên ánh mắt tàn nhẫn lạnh lùng giọng nói thì như mũi dao sắc lạnh

"bỏ trốn.... nếu vậy thì bắt người nhà ông ta trả giá đi "

Triệu Bân quay mặt ra hướng khác nhắc điện thoại lên gọi làm gì đó

khoảng ít phút sau thuộc hạ đến kèm theo hai người phụ nữ một già một trẻ

giọng nói của người phụ nữ trung tuổi như ý tránh né

"Hoắc Thiếu, mong cậu tha cho cái thân già này..tôi sẽ đưa tiền cho cậu mà "

Hoắc Dạ Liên lạnh lùng tiến đến chỗ của hai người nhìn từ cao xuống

"Tiền.... đây không thiếu, tôi đây đang cần một đôi mắt "

Hoắc Dạ Liên liếc mắt qua nhìn người phụ nữ còn lại đang run sợ anh cười lạnh

"cô ta "

anh chỉ thẳng tay về hướng của An Nhiên mà cười lạnh

"Mang cô ta đi xét nghiệm "

người mẹ bên cạnh giật mình hoảng loạn nhanh chóng vớ lấy anh nhưng bị anh đá ra chỗ khác... giọng nói của người mẹ cầu xin

"không... không được.... không được đưa com tôi đi... lấy của tôi đi "

giọng nói của bà trở nên hỗn loạn cầu xin trong tuyệt vọng nhưng con bà đã bị đưa đi tiếng hét của bà càng ngày càng to

Một lúc sau cuối cùng cũng đã xét nghiệm xong người bắc sĩ vừa vui vừa buồn

"Hoắc Thiếu.... đôi mắt hoàn toàn rất phù hợp với Hình Tiểu thư "

Hoắc Dạ Liên sáng ngời khi nhanh vậy đã có người phù hợp, anh đứng bật dậy nhìn An Nhiên đang run rẩy sợ sệt

"Lấy của cô ta đi "

người phụ nữ đang sợ hãi ngồi dưới đất giật mình cô khuôn mặt đẫm lệ ngước đôi mắt to sáng của mình lên nhìn anh

"Tôi...."

Hoắc Dạ Liên khụy một chân xuống nhìn cô chằm chằm ...anh nói nhỏ

"nếu hận thì hận chính ba của cô đó.... ông ta hủy đi đôi mắt người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ cướp lại đôi mắt đó từ người con của ông ta "

An Nhiên nghe như sét đánh bên tai... cô không thể tin là ba cô làm như vậy... chắc chắn đây không phải sự thật

An Nhiên liên tục lắc đầu.... nhìn anh vẫn lạnh lùng như là chưa có chuyện gì sảy ra

"không... đó không phải sự thật... đó không phải... Ba tôi không phải người như vậy "

Người mẹ bên cạnh cũng nghe được cuộc trò chuyện mà không thể nào tin nổi.... chịu đả kích từ việc người con giờ đến người chồng, bà đột nhiên lên cơn đau Tim ngã quỵ xuống sàn nhà

An Nhiên đang vô cùng sợ hãi nhìn người mẹ đang trên bờ vực sống chết bật vỡ oà

"mẹ... mẹ sao vậy.... mẹ "

An Nhiên vội vàng chạy lại chỗ người mẹ nhưng bị anh kéo tay lại nhém ngay hướng bác sĩ buông lời tàn nhẫn

"nhanh đưa cô ta đi phẫu thuật ngay "

An Nhiên bị các y tá kéo lại vào trong phòng phẫu thuật.... cô bị tiêm một liều thuốc mê.... lúc gần như cô mất ý thức cô đẫm lệ nhìn người mẹ quần quậy trên sàn... người mẹ nói gì đó với cô

An Nhiên nheo đôi mắt nhìn khẩu hình người mẹ nói lời cuối cùng

"hãy sống... đừng bỏ cuộc "