Hắc Hoàng Hậu

Chương 16: Nhận Nuôi

Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu

Mã vương bị bệnh.

Lão Ba ngồi thật lâu dưới đất, không có đứng lên. Hơn nữa lưng còng ngồi trên mặt đất, thật giống rùa đen. Tuy nói thân thủ hắn vẫn tốt, nhưng rốt cuộc thân thể khuyết tật nên cùng những người khác vẫn có chênh lệch, hắn hấn ra ngoài ăn cướp, đi đêm nhiều, một ngày nào đó sẽ không thể trở về.

Lão Ba tự nhận nuôi ngựa, không nghĩ tới việc đi cướp, tuy rằng đi cướp thu hoạch nhiều. Hắn lo lắng ngựa bệnh nên mở khu cách ly ngựa bệnh ra, mới không làm cho cả đàn ngựa bị bệnh. Mấy ngày trước còn được đại đương gia khích lệ, nghe nói dưới chân núi từng đàn dê bò đều chết hết.

Khí hậu năm nay thực quái dị.

Những người bệnh bị cách ly đó, chính là không thể sống sót. Cho nên Lão Ba nhìn đến bờm hôi liền thương tâm. Mã vương đã đổ bệnh…..

A Lộc nhìn Lão Ba ngồi dưới đất, không biết phải làm sao, muội muội sau lưng hắn không ngừng ầm ĩ. Chính là Tiểu Thần Hữu bây giờ có thể xoay người, có thể ngồi dậy, cực kỳ hiếu động.

A Lộc nhìn ngựa cũng không có ý công kích bọn họ, quả thực nước tiểu ngựa có tác dụng, liền đem muội muội buông xuống. Kết quả vừa mới buông xuống muội muội liền oạch oạch bò đến chỗ Lão Ba.

Lão Ba có chút tuyệt vọng, nếu mã vương bị bệnh chết cả đàn ngựa cũng sẽ chết, mà nếu đàn ngựa chết hết hắn cũng không sống nổi. Lúc này hắn cảm nhận được cánh tay bị ai đó kéo. Lão Ba cúi đầu nhìn lại, liền thấy tiểu hài tử ở kéo ống tay áo mình, khuôn mặt đen đang nhìn mình mỉm cười.

Lão Ba không chán ghét tiểu hài tử này, lúc này cũng không có tâm trạng gạt nàng ra, hắn chau mày, liền thấy nàng duỗi tay đưa qua một hạt châu, đôi mắt mở lớn mình mình.

Dưới ánh mặt trời, tay nhỏ ngắn có hạt châu lấp lánh thật đẹp mắt, hắn nghe tiểu tử kia lải nhải về muội muội hắn vài lần, muội muội hắn cực kỳ thích đồ vật lấp lánh, mỗi đêm trước khi ngủ đều phải lấy ra chơi, không thể ngờ giờ phút này lại hào phóng như vậy, đem hạt châu cho hắn.

Lão Ba nhìn đôi mắt của tiểu hài tử, trong sạch không chút tạp chất.

Hắn không có nhận lấy hạt châu kia, ngược lại móc từ trong túi ra một viên lục lạc bằng bạc, không biết ban đầu hắn để ở chỗ nào mà không hề nghe được tiếng vang. Tiểu Thần Hữu nhận lấy, thập phần vui vẻ, cầm ở trong tay không ngừng lay động, âm thanh đinh đinh đang đang thanh thúy du dương.

Âm thanh chuông bạc quen thuộc, Lão Ba đứng lên. Hắn muốn sống, hắn còn phải vì thê tử và hài tử của mình mà báo thù. Tuy rằng mong muốn này có vẻ như vọng tưởng, nhưng hắn vẫn có thể nằm mơ.

Lão Ba kiên định đi về phía mã vương, A Lộc cũng đi theo lên. Lão Ba có điểm lo lắng mã vương phát cuồng, đặc biệt là thời điểm sinh bệnh này.

Hắn còn nhớ rõ Nhị đương gia không biết nghe ai xúi giục nhất quyết muốn thuần phục mã vương, kết quả bị nó đá hậu, trực tiếp bị tàn phế.

Hiện tại sơn trại chỉ còn Đại đương gia và Tam đương gia.

A Lộc vốn dĩ cảm thấy quen thuộc với con ngựa này, nhìn Lão Ba thận trọng hắn cũng không dám lỗ mãng, cũng đi nhẹ nhàng phía sau. Hai người nhẹ nhàng bước chân tới chỗ mã vương.

Mã vương tựa hồ khinh thường, tiếp tục chậm rì rì gặm cỏ.

Lão Ba muốn đem mã vương dắt đi, ít nhất cách xa đàn ngựa một chút, ngừa lây bệnh cho những con ngựa khác, chỉ là tính con ngựa này trước giờ vẫn không dễ dàng, hắn cũng không nắm chắc bao nhiêu.

Tiểu Thần Hữu nhìn ca ca ném mình xuống đất rồi bỏ đi, nàng còn tưởng ca ca đang đùa giỡn, nắm tay bò qua.

………….

Lạc Vô Lượng lại tới ranh giới hồ lô.

Tối hôm qua Đại đương gia hỏi nàng nếu thích tiểu hài tử kia, dứt khoát bế về nuôi. Lạc Vô Lượng cự tuyệt, chính nàng còn không thể đảm bảo, huống chi còn nuôi thêm một tiểu hài tử, nàng chỉ nhàm chán mà trêu đùa một chút mà thôi.

Hôm nay vốn dĩ không nghĩ muốn lại đây, chỉ là đến thời gian nàng lại không thể ngồi yên được.

Thời điểm nàng tới ranh giới hồ lô không nhìn thấy tiểu hài tử, trong lòng Lạc Vô Lượng bỗng cảm thấy vắng vẻ.

Nàng đi thêm vài bước, trước mắt thấy cảnh tượng này. Lão Ba cùng thiếu niên chậm rì rì đi phía sau hắc mã kia, mà tiểu gia hỏa cùng dử dụng tay chân oạch oạch vượt mặt bọn họ, bò tới trước mặt mã vương.

Một con đại mã, một trẻ sơ sinh. Mặt đối mặt.

Có gió.

Có tiếng chuông bạc vang.