Chưa Kịp Ly Hôn, Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 74: 74: Pn 3 Cuộc Sống Thường Ngày Sau Khi Kết Hôn

(1) Ôn tập.

Thời gian này Trác Vi Lan chỉ cần làm bài tập thôi nên khá tự do, còn Mạc Sương thì sắp phải tham gia một cuộc thi quan trọng nên đang nỗ lực để đạt điểm cao để nộp đơn xin nhập học vào trường, thời gian cuộc thi cố định, vậy nên phải dành nhiều thời gian để ôn tập.

Vì vậy, khi Mạc Sương vẫn đang nghiên cứu tài liệu, Trác Vi Lan đã nhân lúc linh cảm dâng trào hoàn thành hết bài tập, chỉ cần chờ giáo viên góp ý sữa chữa, trong lúc rãnh rỗi, nàng hay bưng nước trà và điểm tâm vào thư phòng.

Mạc Sương cũng luôn mỉm cười nói cảm ơn, nhưng cô không chút để ý đến điểm tâm mà đưa tay kéo nàng qua rồi giữ chặt, hôn đỏ mặt nàng rồi kề tai nói nhỏ: "Ăn ngon."

"Hừ." Trác Vi Lan không có cách nào với sự không biết xấu hổ của Mạc Sương, nàng kéo cổ áo lại buồn bực nói: "Về sau em không đưa nữa."

Mạc Sương vòng tay chặt lại: "Tại sao?"

"Chị không ăn." Trác Vi Lan tỉ mỉ nhớ lại, lần nào dì Phương cũng phải lên lầu mang bánh quy trái cây còn y nguyên xuống.

"Tôi uống trà." Mạc Sương biện hộ.

Trác Vi Lan liếc mắt: "Chị nói sớm chút thì em đã không bưng khay lên đây rồi..."

"Vất vả rồi." Mạc Sương nắm lấy tay nàng, cẩn thận nhìn: "Có mệt không? Có bị thương không?"

Trác Vi Lan muốn nói không đến mức đấy, vừa định mở miệng, thì nụ hôn của Mạc Sương đã in lên lòng bàn tay nàng.

Nụ hôn này rất nhẹ, như gió nhẹ lướt qua vậy, như có như không, sau đó cuộn lên rồi không biết bay về nơi nào.

Nàng hơi hoảng hốt, nàng giơ tay lên làm cho Mạc Sương tiến lại, sau đó nàng bị một bàn tay vững vàng chặn lại khiến nàng ngã ra sau làm cho hai người gần sát lại.

"Chị làm gì vậy?" Trác Vi Lan nhận ra có điều không đúng, đỏ mặt đẩy ra: "Còn ôn tập nữa đấy."

Mạc Sương vùi trong ngực nàng, ngước mắt lên nhìn nàng cười: "Ừm, ôn tập đây."

Đây mà là ôn tập cái gì? Trác Vi Lan buồn bực, giãy dụa muốn thoát ra.

Nàng nhân lúc Mạc Sương cởi nút áo mà thuận lợi bước được hai bước, nhưng chưa kịp rời khỏi phạm vi bàn học đã bị chặn lại rồi bị đè nặng ngã về trước, nàng nằm sấp trên bàn mắng Mạc Sương: "Làm càn", nhưng nàng không chống tay đứng dậy nổi, thân trước dán vào mặt bàn lạnh lẽo, trong lòng lại dấy lên lửa thiêu đốt làm nàng không thể yên ổn.

Cuối cùng, Mạc Sương vuốt lên làn váy nàng, uốn nắn cách nói: "Lần này chưa làm gì, không tính là ôn tập."

Trác Vi Lan nghiến răng nghiến lợi.

Đã rút được kinh nghiệm xương máu, nàng suy nghĩ một chút, dù cho nàng có làm thế nào thì cũng hoàn toàn thua, nên nàng quyết định không thể tự dâng mình lên được, nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi, đem Mạc Sương đang tự phấn đấu trong thư phòng gạt sang một bên.

Và tất nhiên là Mạc Sương không cam lòng, bước đến cạnh nàng, nói: "Vi Lan, em không cần tôi à?"

Trác Vi Lan liếc mắt nhìn lại, nói từng chữ một: "Em không thể làm ảnh hưởng đến việc học tập của chị."

"Không ảnh hưởng."

"Chị nói thì không tính."

Mạc Sương nhíu mày: "Vậy ai nói mới tính?"

Trác Vi Lan đã sớm chuẩn bị xong, kêu Mạc Thẩm Văn lại đây, đắc ý mà tuyên bố với Mạc Sương: "Em ấy quyết định."

"Ừ, hai người vậy là không được." Mạc Thẩm Văn là đứa trẻ có năng lực thích ứng mạnh, ở đây lâu như vậy, đã có thể lên tiếng thay các cô: "Bàn học cứ lúc có lúc không ma sát phát ra âm thanh rất ồn ào."

Trác Vi Lan sửng sốt, tức giận mà đập một gối qua: "Ai bảo em nói việc này."

"Vậy..." Mạc Thẩm Văn im lặng suy nghĩ một lát, bổ sung nói: "Âm thanh ồn ào kia là do sách với bút rơi xuống đất hả?"

Trác Vi Lan không thể tức giận được nữa, yếu ớt xua tay: "Nói trọng điểm đi."

"Hai người đừng làm chuyện không đứng đắn nữa." Mạc Thẩm Văn liếc mắt xem thường: "Giữ khoảng cách, chăm chỉ ôn tập."

Trác Vi Lan vỗ vai Mạc Sương: "Nghe thấy chưa?"

Mạc Sương thản nhiên liếc mắt một cái: "Trẻ nhỏ không cần nói lung tung."

Mạc Thẩm Văn đã đoán được trước, không nhanh không chậm đáp lại một câu: "Ồ, thì ra trong lúc ôn tập cũng có thể vui đùa như vậy hả? Được thôi, em cũng đi tìm một người học chung để bồi dưỡng tình cảm."

"..." Mạc Sương giận tái mặt: "Sắp thi cuối kì rồi, em muốn làm gì?"

Mạc Thẩm Văn nhún vai: "Chị làm gương cho em đi."

Mạc Sương thở dài: "Đừng đùa nữa, chúng ta đều phải chăm chỉ ôn tập."

"Được thôi~" Trác Vi Lan lại gần hôn một cái: "Ngoan nha~"

"Trác Vi Lan, trước kia cũng là chị cố ý trêu chọc chị ấy ấy hả?" Mạc Thẩm Văn hỏi một câu, vẻ mặt khinh bỉ.

Trác Vi Lan nhanh chóng lắc đầu: "Không phải!"

Mạc Sương lại nói: "Phải."

"Chị lặp lại lần nữa xem!" Trác Vi Lan không thể tin được mà nhịn Mạc Sương.

Ngửi được mùi mùi thuốc súng, Mạc Thẩm Văn yên lặng lui ra sau, không làm trọng tài cho bọn họ.

Chờ Mạc Thẩm Văn tránh ra, Mạc Sương nhanh chóng ôm nàng, dịu dàng dỗ dành: "Vi Lan, đừng tức giận."

"Em bị oan đấy!" Trác Vi Lan cắn răng: "Em không có làm gì cả, trêu chọc chị chỗ nào."

Mạc Sương chớp mắt mấy cái: "Tất cả đều trách tôi."

"Hả?"

"Nhịn không được mà nhớ em."

Tức giận của Trác Vi Lan lập tức xẹp xuống, nhìn Mạc Sương lúc lâu, cuối cùng nàng không có cốt khí mà chìm vào ánh mắt dịu dàng đó: "Ôn tập thôi, lỡ đâu thi không đậu...!Thì chị chỉ có thể muốn em trong tưởng tượng thôi."

Mạc Sương sửng sốt, sau đó vui vẻ lên: "Được, tôi sẽ chăm chỉ ôn tập."

"Đi thôi."

"Cố gắng đến nơi nào mà đứa trẻ kia không quấy rầy chúng ta được đấy, chọn cái phòng có phủ kín thảm đấy, bàn thì phải thật nặng, để khi ôn tập với em sẽ không gây tiếng động nữa."

"...Xuống địa ngục đi!"

(2) Lì giường

Trường học mà Trác Vi Lan và Mạc Sương nộp hồ sơ đều khai giảng vào tháng 9, sau khi Mạc Thẩm Văn nhận được thư thông báo đi du học của đại học A, cả hai người đều không còn chuyện gì mà tiến vào trạng thái ăn chơi thoải mái.

Mạc Sương có một thói quen xấu là lì giường.

"Ưm?" Trác Vi Lan bị những nụ hôn nhỏ vụn quấy nhiễu mà tỉnh, nàng nâng tay cản cô lại: "Em còn muốn ngủ..."

Mạc Sương đồng ý mà kéo góc chăn lại dỗ nàng tiếp tục đi vào mộng đẹp.

Nhưng Trác Vi Lan lại không thể ngủ tiếp, nàng cảm thấy giọng nói hơi khàn khàn của Mạc Sương có chút quyến rũ, sau khi ấm áp nơi bị hôn tan đi, nàng lại có cảm giác hơi lạnh lạnh, mở to mắt nhìn lại.

Mạc Sương cười với nàng, áo ngủ bị lệch nửa che nửa đậy làm cho người khác tưởng tượng xa vời.

Trác Vi Lan thấy được dấu cắn của mình lập tức không còn buồn ngủ nữa, còn Mạc Sương khi thấy vợ hôn mình cũng không phản đối mà đáp lại cái được cái không.

Các cô dính nhau đến giữa trưa, sau khi nhận được điện thoại báo bình an của Mạc Thẩm Văn mới sửa soạng rời giường, ăn uống xong xuôi lại tìm một nơi tiếp tục ngọt ngào.

Sau đó, Trác Vi Lan phát hiện, cuộc sống mơ mơ màng màng này làm cô tăng thêm ba kí.

"Em muốn đến phòng tập yoga." Nàng cắn răng quyết định: "Chị muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ, đừng kéo em theo là được."

Tối hôm trước Mạc Sương đã đồng ý ngon lành nhưng sáng hôm sau cô lại nắm góc chăn, chớp mắt nhìn nàng, tỏ vẻ đáng thương Em đi rồi, em không cần tôi nữa để cho nàng không đi.

Trác Vi Lan đầu hàng.

Trước đây, Mạc Sương ỷ vào chân dài mà chặn nàng lại, còn giờ thì cô đã lĩnh hội được một phương pháp mới rồi, chớp mắt tỏ đáng thương, làm cho chân và tim nàng muốn nhũn ra, nghĩ thầm sao cô có thể đáng yêu vậy chứ.

"Không phải đã nói rồi sao?" giọng nói Trác Vi Lan mềm xuống: "Em phải đến lớp yoga, thẻ cũng làm xong rồi."

Mạc Sương mất mác: "Em làm xong rồi mới nói cho tôi biết."

"Không có việc gì cả, chúng ta có thể đi cùng nhau."

"Không." Mạc Sương tủi thân nói: "Giáo viên yoga sẽ hướng dẫn động tác cho em."

"Đúng vậy, có sao đâu."

"Sẽ chạm vào em."

"..." cuối cùng Trác Vi Lan cũng hiểu được tại sao Mạc Sương phải làm thế này, nàng dở khóc dở cười: "Sao chị thích ăn giấm chua vậy?"

Mạc Sương không trả lời nàng: "Giảm cân có thể làm cách khác mà."

"Ví dụ như?"

Mạc Sương ngồi xuống, lấy một cuốn vở trong ngăn kéo ra.

Trác Vi Lan nhìn thấy, phát hiện đó là tất cả tài liệu thể thao mà Mạc Sương thu thập, những việc hai người có thể làm cùng nhau đều được đánh dấu bằng kí hiệu ngôi sao thật to, nàng nhịn không được nở nụ cười: "Sao chị giống lúc còn học đại học vậy."

"Lúc đại học?"

"Vì để em không đi hỏi anh chị lớp trên, chị đã tìm một đống tài liệu thành bách khoa toàn thư về mĩ thuật luôn đấy."

Mạc Sương lắc đầu: "Tôi không phải vì điều đó đâu."

"Hả?" Trác Vi Lan mông lung: "Thật hả?"

"Tôi không chỉ không muốn em hỏi anh chị lớp trên, mà còn có bạn bè, em trai em gái lớp dưới nữa."

"..." Trác Vi Lan nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc nhẩm nhẩm trên đầu ngón của Mạc Sương, đáng yêu không chịu nổi, nàng tiến lên nhào nặn mặt cô rồi cảm thán: "Mạc Sương ơi, sao chị lại trở nên đáng yêu như thế nhỉ~"

Mạc Sương nhân cơ hội ôm chặt nàng: "Không đến lớp yoga được không?"

"Không đi thì không đi, chúng ta đi chạy bộ cũng được đấy." Trác Vi Lan nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, lo lắng hôm qua Mạc Sương ngủ muộn, quan tâm nói: "Hiện tại mới 7 giờ thôi, chị có muốn ngủ thêm một lát không? Em đi xem phim truyền hình."

Mạc Sương lắc đầu từ chối, xốc chăn muốn xuống giường: "Tôi cũng dậy."

Động tác vô cùng lưu loát này làm Trác Vi Lan khâm phục, qua giúp cô lấy quần áo: "Nhanh như vậy chị đã hết lì giường rồi à."

"Ừ." Mạc Sương người sống cuộc sống 11 giờ mới rời giường hơn nửa tháng, bình tĩnh lên tiếng: "Tôi không thích lì giường."

Trác Vi Lan nhéo hai má cô cảnh cáo: "Nói dối."

"Thật đó, tôi chỉ thích lì giường với em thôi."

Trác Vi Lan nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Mạc Sương, không còn cách nào nói: "Mới sớm mà lại vậy nữa rồi...!Nếu Thẩm Văn ở đây, nhất định sẽ trợn mắt nói chúng ta ngọt ngấy đấy."

"Thì ngọt ngấy." Mạc Sương lại dính lại, lấy lòng nàng nói: "Ngọt ngấy cả đời luôn."

Giọng nói chân thành truyền đến, làm người ta run rẩy ngứa ngáy.

Trác Vi Lan cảm động, cúi đầu hôn lên ấn đường của Mạc Sương, nghiêm túc trả lời:

"Được thôi, vợ à.".