Tịnh Kì về nhà, ba mẹ cô vẫn còn chưa đi ngủ. Hai người đang ngồi trên sofa xem chương trình đêm muộn. Cô thay đổi dép đi trong nhà, đi đến ngồi bên cạnh ba mình.
Ba Tịnh Kì nhìn con gái đi chơi về muộn, nói : "Con còn biết đường về nhà"
Tịnh Kì ôm cánh tay ba mình, làm nũng : "Ba, bạn bè lâu ngày không gặp mặt mà ba"
"Con lớn rồi phải biết ở bên ngoài buổi đêm rất nguy hiểm, mà thân lại là con gái"
"Con biết mà, lần sau con sẽ không về muộn nữa"
Đợi hai cha con nói chuyện xong, mẹ Tịnh Kỳ lúc này mới lên tiếng.
"Buổi tối thằng bé nhà họ Giang đến đây tìm con, thằng bé nó gửi lại quà cho con này"
Tịnh Kì nhìn hộp quà nhỏ được đóng gói tinh xảo trên tay mẹ mình, cảm thấy phiền não.
"Sao mẹ lại nhận chứ"
"Quà là của con, mẹ chỉ là người đưa hộ thôi"
Ngừng một lúc bà lại nói : "Mẹ thấy thằng bé theo đuổi con cũng đã lâu rồi, con không thử suy nghĩ cho thằng bé một cơ hội sao?"
"Con không thích, dù sao cũng không được. Còn quà mẹ gửi trả họ Giang kia hộ con"
"Con đi ngủ đây" Tịnh Kì vừa đứng dậy vừa nói rồi đi nhanh lên lầu.
Ba mẹ Tịnh Kì nhìn con gái mỗi lần nhắc đến Giang Tần đều chạy chối chết không nhịn được nhìn nhau cười.
*****
Sáng hôm sau, có chuyện không mấy tốt đẹp sảy ra với Thừa Hưng. Buổi sáng anh thức dậy, làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi thay quần áo chuẩn bị đi làm. Tìm mãi không thấy chìa khoá xe để ở đâu, Thừa Hưng thử lục lại trí nhớ của mình về buổi tối hôm qua. Từng hình ảnh như cuộn phim xuất hiện trong đầu, cô gái xa lạ kia thế mà lại không đưa trả anh chìa khoá xe. Anh cũng không quen biết người kia, biết tìm cô ta ở đâu.
Thừa Hưng nhìn đồng hồ đeo tay mắt thấy sắp muộn giờ làm, bấm điện thoại gọi thư kí lái xe đến đón mình.
Mà thủ phạm làm ra chuyện này vẫn đang đánh một giấc ngon lành đến tận trưa. Sau khi dậy ăn cơm trưa xong, Tịnh Kì có tiết học vào đầu giờ chiều, cô thay đồ lấy sách học buổi chiều nay bỏ vào trong túi rồi mới đi, trước khi đi còn không quên cầm theo chìa khoá xe của anh trai kia.
Tịnh Kì đang học năm ba tại một trường đại học có tiếng trong thành phố, ngôi trường cô đang học cũng rất gần với nơi ở của người kia. Bởi vậy sau khi học xong 5 tiết buổi chiều, Tịnh Kì trước khi vào học đã dặn dò lái xe buổi chiều không phải đi đón mình. Vậy nên bây giờ cô đang ngồi trên taxi đi đến địa chỉ nhà người kia.
Tịnh Kì đứng ngoài chờ anh, lười biếng tựa người trên chiếc tường lát đá của chung cư.
6 giờ Thừa Hưng tan làm trở về, từ xa anh đã thấy cô gái đằng kia nhìn rất quen. Khoảng cách ngày càng gần, khuôn mặt kia càng hiện rõ trước mắt. Là cô gái hôm qua. Đến đúng lúc lắm, anh còn đang định nếu cô không mang chìa khoá đến trả anh trong hôm nay, ngày mai anh liền đi mua một chiếc xe mới.
Tịnh Kì nghe tiếng bước chân, từ màn hình điện thoải ngẩng đầu nhìn. Thấy người mình cần tìm đã trở về, cô cất điện thoại vào trong túi, bước về phía anh.
"Anh về rồi à, tôi đã đợi anh rất lâu"
Ừm...cô đợi cũng không lâu lắm, nhưng cô thích nói như vậy đấy.
Thừa Hưng không thích lòng vòng, vào ngay vấn đề chính : "Chìa khoá xe của tôi"
"Anh nói cái này hả?" Tịnh Kì lắc lắc chiếc chìa khoá trước mặt anh nói.
Cô gái này đang cố ý trêu chọc anh, Thừa Hưng nhíu mày định cầm chìa khoá trở về nhưng còn chưa chạm được đã bị cô nhanh chóng thu về.
"Anh vội cái gì! Chúng ta lên nhà anh trước đã, tôi đứng lâu mỏi chân rồi"
Cứ đứng ở đây mãi cũng không hay mà đây đang là trước cửa ra vào của khu chung cư. Thừa Hưng không mấy tình nguyện đi vào trong, Tịnh Kì thấy vậy liền chạy theo.