*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm phút trước. Trong phòng thử đồ.
Tưởng Điềm Nha trước kia chưa từng mặc đồ cổ trang, không biết trình tự mặc, cứ trùm hết lên người nhìn rối tung rối mù. Cô buông thõng hai tay, rầu rĩ xin giúp đỡ. “Yểu yểu, bộ đồ này phải mặc sao đây?”
Chúc Yểu quay lại nhìn. Cô đã mặc đâu vào đấy.
Phần áo phía trên màu trắng hồng, mỏng xuyên thấu, lớp vải bên trong thêu hình hoa đào. Trước ngực thắt một chiếc nơ, thân váy rũ xuống tự nhiên, làn váy màu đỏ lựu xòe xuống quá chân. Trên cánh tay là một dải lụa mỏng vắt ngang, nhìn xuất trần như tiên nữ.
Tưởng Điềm Nha mắt sáng rực lên, lại cố tình “wao” thêm vài tiếng.
Chúc Yểu kéo mảnh lụa choàng trên tay, sửa sang quần áo cho Tưởng Điềm Nha. Bàn tay nhỏ nhắn khéo léo kéo chỉnh chiếc váy, ánh mắt chuyên chú. “Đừng nhúc nhích.”
Dáng người Tưởng Điềm Nha cao hơn Chúc Yểu một chút. Cô ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích, nghiêm túc quan sát chiếc váy của Chúc Yểu. Khi nhìn mặt cô, vì quá gần, ngay cả những sợi lông măng trên đó đều có thể thấy rõ ràng.
Giọng của cô
rất khẽ. “Yểu Yểu, mình cảm thấy như thế này thật là đoan trang, đức hạnh.” Cô vuốt cằm theo thói quen, đánh giá Chúc Yểu. “Mình cảm thấy nữ chính trong bộ phim cổ trang mình xem hôm qua đẹp không bằng một nửa cậu.”
Chúc Yểu mỉm cười, tiếp tục thắt chiếc nơ phía trước ngực cô.
Bên ngoài, Triệu Thiến Đình đang trò chuyện với chị họ mình. Triệu Thiến Đình cúi đầu nhìn bản thiết kế của chị, nhiệt tình góp ý. Chị họ dở khóc dở cười, sau đó huơ tay xua đuổi. “Ý tưởng tào lao bí đao gì vậy chứ, đứng sang một bên, đừng gây rối.”
Triệu Thiến Đình vẫn không chịu thua. “Thật mà, em cảm thấy thêu hình cánh bướm thì đẹp hơn, hết sảy luôn.”
Chị họ thốt ra một từ với giọng khinh bỉ. “Lúa.”
Đang thảo luận, sau lưng vang lên một tiếng “rẹt”, tấm rèm cửa thật dày của phòng thử đồ được kéo ra. Triệu Thiến Đình và chị họ nghe thế bèn xoay người lại, sau đó đồng loạt trợn tròn mắt, sững sờ im lặng chừng ba giây. Chị họ là người phản ứng trước, mấp máy môi, mắt nhìn không chớp, chậm rãi nói: “Ừm… tuy hơi đường đột nhưng chị vẫn muốn hỏi… bé này, em có muốn làm người mẫu cho chị không?”
Triệu Thiến Đình nhìn chằm chằm vào Chúc Yểu, sau khi hoàn hồn lại bèn bước nhanh tới, đi vòng quanh cô một vòng, giọng đầy tán thưởng. “Đẹp quá đi mất… Còn đẹp hơn cả người mẫu mà chị họ mình mời về. Chúc Yểu, cậu thật sự rất hợp với kiểu váy này.”
Triệu Thiến Đình biết Chúc Yểu rất đẹp, mặc cổ trang chắc chắn sẽ xinh nhưng không ngờ lại hợp đến mức độ này. Giống như là từ trong phim bước ra vậy.
Chúc Yểu hơi đỏ mặt, sau đó nhìn về phía chị họ của Triệu Thiến Đình, trả lời. “Xin lỗi chị, tạm thời em không có dự định này.”
Triệu Thiến Đình kéo tay Chúc Yểu, cũng trả lời chị họ. “Chúc Yểu không thiếu tiền, chị bỏ ý định ấy đi.”
Chị họ nhớ lại chiếc áo len, giày và cặp sách của Chúc Yểu mặc khi nãy, đều là hàng hiệu nhưng rất giản dị, vừa nhìn là biết con nhà giàu có. Có điều… Chúc Yểu mặc đẹp quá đi mất. Ngoại hình đẹp là một chuyện, nhưng quan trọng là khí chất sau khi mặc bộ váy cổ trang này, mỗi một ánh mắt cử chỉ của cô đều không có chút gượng gạo nào, giống như thường ngày vẫn mặc nó vậy.
Càng ngắm càng thấy hợp, chị không nén được hỏi thêm một câu: “Thật sự không suy nghĩ lại sao?”
Chúc Yểu nhẹ nhàng lắc đầu mỉm cười, giọng có vẻ hơi ngại. “Thành tích của em rất kém, bình thường bận học hành, không có thời gian cho những chuyện khác.”
Cũng phải. Giống như em họ chị, đều lớp 12, học tập quan trọng nhất.
Nghĩ thế, chị cũng không nói gì thêm, chỉ đứng thẳng người dậy, bảo: “Hay là mang giày vào luôn đi. Chân em mang giày số mấy?”
Tưởng Điềm Nha cười hì hì xoay mấy vòng, xách váy trải ra cho đẹp. Nghe thế thì dừng lại, chiếc váy rũ xuống. “Em mang số 37. Yểu Yểu, cậu thì sao?”
“Số 35.” Chúc Yểu trả lời.
Tưởng Điềm Nha cúi đầu liếc nhìn chân Chúc Yểu một cái, lại ngạc nhiên kêu lên. “Yểu Yểu, chân cậu nhỏ quá!”
Chị họ chọn hai đôi giày thêu mới tinh, phối rất hợp với váy trên người họ. Tưởng Điềm Nha nhanh nhẹn mang giày, giậm chân vài cái. Chúc Yểu cũng mang giày vào.
Giày thêu kết hợp với tất mỏng, đôi chân ngọc nõn nà lập tức bị che giấu dưới làn váy. Sau đó cô từ từ đứng dậy.
Lúc này, sau lưng vang lên một tiếng gọi giòn giã. “Chúc Yểu, Tưởng Điềm Nha.”
Là Triệu Thiến Đình vừa gọi họ.
Chúc Yểu vội vàng quay đầu lại, chưa kịp định thần thì đã nghe “tách” một tiếng.
Triệu Thiến Đình giơ điện thoại lên, nhìn bức ảnh được chụp lại trong máy, tắc lưỡi bình phẩm. “Kỹ thuật chụp ảnh của mình vẫn siêu như ngày nào, bắt được góc máy quá chuẩn luôn.” Cô đắc ý đưa bức ảnh cho Chúc Yểu và Tưởng Điềm Nha xem.
Tưởng Điềm Nha che mặt, giọng nghẹn ngào. “Cũng đẹp đấy, có điều… Mặt mình tròn quá.”
Triệu Thiến Đình cười trêu cô. “Vậy bình thường cậu ăn ít lại đi.” Cô ngẩng đầu nhìn Chúc Yểu, chớp chớp mắt, hỏi nhỏ: “Chúc Yểu, mình có thể gửi ảnh này lên group lớp không?”
Một bức ảnh thôi mà. Chúc Yểu không có ý kiến, gật đầu bảo: “Được chứ.”
Sau đó cô nhìn Tưởng Điềm Nha, Tưởng Điềm Nha sửa sang lại dải lụa trên cánh tay mình, mau mắn đáp: “Đương nhiên không thành vấn đề… Ha ha, có đồ ngon thì mọi người cùng thưởng thức chứ sao.”
Thế là Triệu Thiến Đình vào group chung của lớp, chọn vài thao tác, gửi ảnh Chúc Yểu lên trên đó. Vừa gửi được vài giây, nhóm chat ngày thường vốn im ắng này bỗng trở nên náo nhiệt.
Người đầu tiên phản hồi là Trương Kha, trong lớp cậu ta là người khéo miệng nhất. “Trời đất ơi, tiểu công chúa này từ đâu đến vậy?”
Các bạn nam lập tức bình luận:
“Hội diễn văn nghệ lớp ta định dùng nhan sắc để giành chiến thắng sao?”
“Cho hỏi các cô đang ở đâu vậy? Có cần tui qua xách giày cho không?”
“Giơ tay theo, ứng tuyển vị trí xách váy.”
“……”
“Tuy Chúc Yểu làm điểm trung bình của lớp ta thấp đi, nhưng cậu ấy lại làm tăng mặt bằng nhan sắc của lớp ta. Mình quyết định sau này phải yêu thương che chở cậu ấy.”
“Quỳ liếʍ màn hình, không biết nói gì hơn.”
“Mọi người bình tĩnh, đây là nhóm chat của lớp, không phải fanclup. Tui có lòng tốt nhắc nhở… năm giây nữa cô chủ nhiệm sẽ ra trận.”
“……”
Sau đó, các bình luận phía trên nhanh chóng được thu hồi.
“Má ơi rồi, chỉ lo ngắm ảnh quên mất thời gian, quá thời gian không thu hồi được nữa.”
“Ha ha ha, vậy thì cố nhắn cho nó trôi luôn đi, tranh thủ vào.”
“Hay là chúng ta lập một nhóm khác, tiếp tục tám đi.”
“Ý hay.”
“Mình tán thành.”
“Mình đồng ý cả hai chân hai tay.”
“……”
Nhóm chat vốn yên lặng như hồ nước nhất thời trở nên sôi sục. Các chàng trai thanh xuân hừng hực lập tức đặt cây bút trên tay xuống, ra sức bình luận.
Trong phòng học lớp 12.9, Hứa Du Du sau khi giúp Lâm Chỉ Y quét dọn, đóng hết cửa sổ hai bên xong, lấy chiếc điện thoại đang rung liên tục nãy giờ ra.
Thấy ảnh đại diện của group lớp không ngừng sáng lên, cô cảm thấy kỳ lạ. Sao tự nhiên vô duyên vô cớ lại nhiều tin nhắn thế này. Tưởng có thông báo gì quan trọng, Hứa Du Du mở ra xem thì thấy chỉ đang bàn tán về Chúc Yểu. Cô nhíu mày, lầm bầm. “Cái gì thế…”
Tay nhanh chóng trượt lên trên.
Lâm Chỉ Y đóng cánh cửa sổ cuối cùng phía hành lang lại, đeo cặp sách lên, đi qua hỏi. “Đang xem gì vậy?”
Cô nhoài qua nhìn, lúc này tay Hứa Du Du vừa hay đang trượt đến bức ảnh của Chúc Yểu.
Sắc mặt Lâm Chỉ Y lập tức thay đổi.
Trong ảnh, Chúc Yểu mặc chiếc váy buộc ngang ngực, mái tóc dài xõa trên vai. Lúc chụp ảnh, đúng lúc vừa quay mặt lại, đôi mắt hơi hoang mang, lại sáng long lanh, rất tự nhiên. Cộng thêm làn da trắng nõn cùng khuôn mặt thanh tú, tạo cảm giác vô cùng tuyệt mỹ.
Lâm Chỉ Y chỉ thản nhiên nói: “Là Chúc Yểu và Tưởng Điềm Nha à…”
Tuy Lâm Chỉ Y không nói gì nhưng Hứa Du Du có thể cảm nhận được có lẽ cô không được vui. Hơn nữa đám con trai trong lớp ai nấy cũng ồn ào ca tụng, những người bình thường xum xoe Lâm Chỉ Y bây giờ cũng đang khen Chúc Yểu. Hứa Du Du lén liếc nhìn Lâm Chỉ Y một cái, sau đó nhìn bức ảnh, nói với giọng ghét ra mặt. “Học dốt như vậy mà cả ngày còn ăn diện hoa hòe, lại còn gửi lên group lớp nữa, thật là không biết xấu hổ.”
Lâm Chỉ Y không nói gì, gương mặt thanh tú chỉ còn vẻ trầm mặc.
……
Trong tiệm bánh ngọt, Trình Gia Úy nhìn Nguyên Trạch đang cầm điện thoại của mình, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, bảo: “Này… chẳng phải cậu cũng có điện thoại sao? Trả cho mình đi.”
Gương mặt Nguyên Trạch có vẻ thâm trầm, không biết vui hay buồn. Anh nhẹ nhàng ném điện thoại trả cho Trình Gia Úy.
Trình Gia Úy đón lấy, mở điện thoại của mình ra, ngẩn người vài giây mới nói: “Mẹ, cậu xóa mất ảnh mình lưu rồi à.”
Nguyên Trạch đưa mắt liếc một cái.
Nguyên Trạch trước nay rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, hay nói đúng hơn, hoàn toàn không có thứ gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh. Nhưng
bây giờ, Trình Gia Úy cảm nhận được rõ ràng là anh đang tức giận. Cậu lập tức sợ hãi. “Mình… mình chỉ thưởng thức cái đẹp một cách đơn thuần thôi, không có ý gì khác.”
Hơn nữa, trong lớp nhiều con trai như thế, chắc ai cũng lưu lại hết rồi, xóa của mình cậu làm quái gì chứ.
……
“Chúc Yểu…” Triệu Thiến Đình cầm điện thoại trên tay, ngơ ngác ngẩng đầu, vẻ mặt cũng hoang mang, sau đó nuốt nước miếng, nói một câu: “Đám con trai lớp mình hình như điên rồi…”
“Hả?” Tưởng Điềm Nha nghi hoặc há mồm, không hiểu ý của cô.
Thế là Triệu Thiến Đình đưa điện thoại cho hai cô xem. Tốc độ của các chàng trai đương độ thanh xuân quả là thần tốc, những bình luận không ngừng hiện lên như sóng trào, hết lượt này đến lượt khác với tốc độ chóng mặt, hoàn toàn không dừng để xem được. Lúc Chúc Yểu nhìn màn hình, đúng lúc tin nhắn tạm dừng.
[Khóa chức năng bình luận, chỉ nhóm trưởng và thành viên quản lý có quyền phát ngôn]
“……”
Triệu Thiến Đình và Tưởng Điềm Nha ngơ ngác nhìn nhau, sững ra một lát rồi ngạc nhiên hỏi: “Ai cấm thế nhỉ?”
Triệu Thiến Đình cau mày, quýnh đến nhảy dựng lên, khóc không ra nước mắt, lẩm bẩm. “Tiêu rồi tiêu rồi, chắc chắn là cô chủ nhiệm… Ảnh là do mình gửi, chắc mai sẽ tìm mình tính sổ thôi.”
Cô chủ nhiệm Ưng Úc Lưu ghét nhất là lớp làm loạn. Vào giai đoạn quan trọng này, cần phải tĩnh tâm mà học. Triệu Thiến Đình gửi bức ảnh vào nhóm, vốn chỉ muốn cho các bạn xem trước tạo hình của Chúc Yểu trong buổi văn nghệ chào xuân thôi, ai ngờ cả đám lại làm ầm lên như vậy. Đừng nói đám con trai, ngay cả bọn con gái cũng hú hét, còn nhao nhao muốn mặc thử loại váy này cho đỡ ghiền. Cứ thế, cô liền trở thành kẻ tội đồ khiến các bạn không thể chuyên tâm mà học tập.
Chúc Yểu im lặng không nói. Hai lọn tóc nhẹ nhàng dán vào hai bên má cô, mắt nhìn chằm chằm vào group lớp bỗng nhiên trở nên im lặng, trong lòng có một dự cảm rất lạ, dường như cô biết tiếp theo ai sẽ là người lên tiếng.
Sau đó, một tin nhắn được gửi lên:
“Đừng nhắn những chuyện không liên quan tới việc học.”
Đây là…
Tưởng Điềm Nha hú lên, mặt đầy vẻ hưng phấn. Lớp… lớp… lớp…”
“Lớp trưởng!”
Triệu Thiến Đình cũng hô ra thành tiếng. Là Nguyên Trạch – người cả ngàn năm nay chỉ gửi những tin ngắn gọn vào nhóm, xong là out ngay.
Thế là Triệu Thiến Đình bất giác đưa mắt nhìn Chúc Yểu. “Không ngờ lớp trưởng cũng online, còn nói gì mà ‘Đừng nhắn những chuyện không liên quan tới việc học’…” Cô bắt chước giọng nói lạnh lùng xa cách của Nguyên Trạch thường ngày, nghiêm túc nhắc lại nội dung tin nhắn trong nhóm.
“Mẹ ơi! Đỉnh thật!”
Chúc Yểu không nói gì.
Khi ảnh đại diện của Nguyên Trạch vừa xuất hiện trên màn hình, dường như có thứ gì đó đập mạnh vào tim cô.
Cô không nén được nụ cười trên mặt, tim đập thật nhanh, cảm thấy mặt thật là nóng.
——-
Cho mọi người dễ hình dung kiểu váy Chúc Yểu mặc.