Đường Thượng Nguyên nhìn vợ mình sau đó ngồi xuống, kéo chăm đắp cho con, đôi mắt ông dường như cũng đỏ lên. Thằng bé này luôn là niềm tự hào của ông, là đại diện cho tất thảy của Đường Gia, gia đình ông luôn hết sức nghiêm khắc giáo dục nó, nhưng cũng là yêu nó hết mực.
“Trước kia ông đối xử với thằng bé nghiêm khắc, bây giờ ông có hối hận không?” Diệp Nhàn ngồi thằng người dậy. Vào những lúc này, chỉ hai vợ chồng họ an ủi lẫn nhau, không cần miễn cưỡng tươi cười trước mặt mọi người . Với địa vị của họ, chỉ có thể làm như thế . Con trai họ , từ nhỏ đã nhận một môi trường giáo dục nghiêm khắc , giờ phút này nghĩ lại ông hối hận sao? Đứng trên cương vị một người cha ông hối hận sao ?.
“Không…. Mặc Vũ là một đứa nhỏ hiểu chuyện, nó hiểu tấm lòng của chúng ta.” Đường Thượng Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, tay vẫn như cũ đặt trên bờ vai vợ mình, Mặc Vũ từ nhỏ đã nhận thức được trên vai nó gánh trọng trách gì, tuy rằng nó không đi theo con đường chúng ta đã chọn cho nó, lại theo con đường kinh doanh , nhưng dù gì đi nữa, cuối cũng nó cũng cho chúng ta thấy nó luôn là niềm tự hào của chúng ta.
Ông nhẹ nhàng thở dài, nhìn về phía đứa con đang hôn mê bất tỉnh.
“Con , từ trước tới nay ba chưa từng mở miệng khen con, nhưng con biết không? Ba lại luôn ngẩng cao đầu tự hào về con trước mặt mọi người, người ta dùng quyền thế tiền tài trải cho con họ một con đường tương lại đầy gấm lụa, nhưng ba không cần, con tự mình tạo ra con đường của con, trước mặt bất kì ai, ba không hề thẹn với lương tâm.” Đường Thượng Nguyên ngập ngừng, vươn tay sờ vào vết trầy sước trên mặt con, Đường Mặc Vũ diện mạo rất giống mẹ nó, hiện tại bị thương khắp người, vết thương trên người con, nhưng đau trên người làm cha mẹ. Thân phận thị trưởng, tỉnh trưởng thì sao chứ, dù có năng lực, quyền lực bao nhiêu, bọn họ vẫn là người làm cha mẹ, đều đau lòng đứa con của mình.
“Nhàn Nhàn, bà có biết không, trước đây nó có hỏi tôi một vấn đề?” Đường Thượng Nguyên nhìn thê tử đang hoảng hốt của mình, dùng tay mình giữ vai bà.
“Cái gì?” Diệp Nhàn mấp máy môi, lời cuối cùng của con, là di ngôn sao ? .
Đường Thượng Nguyên không khỏi khẽ cười, cũng là chua sót : ” Nó hỏi tôi, ba, ba yêu mẹ không?”
Diệp Nhàn lăng lăng cũng nở nụ cười, không hiểu thằng nhóc bình thường lãnh đạm sao lại hỏi vấn đề này. “Vậy còn ông, ông là thế nào trả lời ?” Bà hỏi chồng mình, mắt vẫn không rời khỏi con trai.
“Tôi nói với thằng bé , vấn đề này cũng không quan trọng , chúng ta chẳng phải đã có nó rồi sao. Kỳ thực lúc đó tôi muốn nói với nó, tôi cũng rất yêu mẹ nó .” Đường Thượng Nguyên nắm chặt tay vợ , sao có thể không yêu chứ , vợ ông là người vợ tốt nhất , ông kính trọng bà , cũng yêu bà… . Nhưng từ trươc tới nay ông chưa từng nói ra miệng thôi.
“Vậy tại sao bây giờ ông lại nói?” Diệp Nhàn lại một lần nữa khóc : “Tôi đã cho rằng sẽ chẳng bao giờ nghe được câu nói ấy, chúng ta mãi chỉ sẽ là một đôi vợ chồng tương kính như tân mà không hề có yêu.” Bà nhìn vào mắt chồng, rốt cuộc bà đã đợi được, phải không?