Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 42: Ma ảnh tử 7

Chú thuật vô cùng huyền diệu, nguyên lý cũng rất đơn giản —— nghe nói mỗi một câu chú văn được nói ra khỏi miệng đều là một loại khế ước, rồi lợi dụng loại khế ước đặc thù này để điều chỉnh phương pháp vận hành nguồn năng lượng vốn có trong thân thể, chính là "nền tảng vận hành", rồi sau đó có thể dựa trên trình độ nhất định khống chế cái nguyên tố xung quanh.

Trên cơ sở này, chú văn càng phức tạp kỳ thật giống như là chồng vào nhau càng nhiều câu lệnh lập trình, có thể làm rất nhiều việc. Nhưng mà năng lực sử dụng chú văn cao hay thấp còn phải tùy người, dùng cách nói hư vô mờ mịt của người xưa chính là người thi chú tâm trí càng kiên định, sức mạnh của chú văn càng lớn.

Nghe nói nhóm thợ săn thời cổ có phương pháp huấn luyện tâm trí, đáng tiếc nó đại khái rất xâm phạm đến nhân quyền, loại huấn luyện này hầu như đã thất truyền.

Gaer không biết hiện tại mình có đủ kiên định hay không, anh chỉ cảm thấy trời đêm hôm nay đặc biệt rét lạnh, khí thở tỏa ra từ miệng gần như biến thành sương lạnh.

Gaer liên tục lặp lại chú văn phòng hộ trong lòng, cảm giác cái đầu trên cổ càng ngày càng nặng —— chú văn phòng hộ này sở dĩ khó, là bởi vì nó không hoàn toàn vô hình, giữ nó trong đầu, quả thật y như đội một cái mũ sắt.

Lần nghe điện thoại cuối cùng với đồng đội đã xác định được vị trí của cái bóng lạ, Gaer lén lút lách qua một tòa nhà lớn, từ phía sau đi tới.

Lần này, hai mắt anh nhìn thấy một con ma ảnh tử không bám vào thân người —— dáng rất cao, trên đầu có sừng dài như hươu, toàn thân đều màu đen, khi ánh sáng xuyên qua cơ thể nó, nó sẽ biến thành trong suốt, trên mặt đất chỉ lưu lại một cái bóng.

Gaer hít sâu một hơi, đè thấp hơi thở của chính mình.

Ma ảnh tử, cấp ác ma, vô khổng bất nhập*, chỉ cần bị nó nắm một ý nghĩ, cũng có thể biến thành thức ăn hoặc ký thể cho nó, thật thể của nó cũng không phải là cái thứ đang đứng kia, mà là cái bóng trên mặt đất.

(Vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng tất cả mọi dịp để làm điều xấu)

Gaer lấy "súng lục" vắt bên thắt lưng, viên đạn bên trong đã qua xử lý đặc thù, trên đó có khắc pháp trận tấn công, kinh nghiệm nói cho anh, đây đã là vị trí cực hạn, nếu anh đến gần hơn, cho dù có chú phòng hộ, cũng có thể bị ma ảnh tử phát hiện.

Gaer biết anh không có thực lực trực tiếp chống lại ma ảnh tử, chỉ có thể ở nơi anh có khả năng tiếp cận làm nó bị thương.

Nói không chừng cơ hội chỉ có một lần.

Khóa học bắn súng mấy năm qua anh đều đạt "A+", cánh tay vô cùng ổn định, ánh mắt thoáng hiện một tia kích động chậm rãi lắng xuống, vô cùng thong thả mà nhắm, cẩn thận điều chỉnh hô hấp của bản thân.

Đột nhiên, ma ảnh tử trong góc như cảm giác được cái gì, nhanh chóng quay đầu về hướng Gaer ẩn thân, cùng lúc đó, Gaer quyết đoán bóp cò súng, nhờ ống giảm thanh của súng lục không tạo ra âm thanh gì quá lớn, viên đạn thẳng tắp bắn trúng bản thể của ma ảnh tử trên mặt đất, ngay giữa đầu!

Bắn trúng!

Hai mắt Gaer sáng lên, thành công sao?

Nhưng mà ma ảnh tử đứng chỗ đó bỗng nhiên lớn lên gấp đôi, miệng tru lên không tiếng động, Gaer không nghe thấy, lại có thể cảm giác được sóng âm quét tới, anh không chút do dự nhảy xuống mặt đất, nhanh nhẹn nhảy qua hàng rào bảo hộ đối diện, ngay lúc thân thể ở điểm cao nhất thì nhắm bắn, thời gian nhắm vô cùng ngắn, nhưng thời cơ nổ súng lại nắm bắt vô cùng tinh chuẩn.

Thợ săn Kim chương dù sao cũng không phải phế vật, sau khi viên đạn thứ hai xuyên qua "thân thể" của ma ảnh tử, thẳng tắp trúng thật thể trên mặt đất của nó, đồng thời rít gào càng kịch liệt hơn truyền đến, chân Gaer giẫm lên đầu tường, anh không do dự xoay người chạy về hướng khác.

Là vấn đề ở viên đạn, nháy mắt viên đạn thứ hai phá không mà ra Gaer liền hiểu được, địch hủ trước kia vượt qua kết giới cao nhất cũng chỉ là cấp bốn, pháp trận trên viên đạn cũng không phải không có hiệu quả, nhưng mà xác thật khi địch hủ cấp bậc càng cao, lực sát thương của viên đạn càng giảm xuống.

Trong lòng Gaer trầm xuống —— pháp trận trên viên đạn không có tác dụng với cấp ác ma.

Làm sao bây giờ? Trừ súng đạn ra, vũ khí khác phần lớn là phải hợp tác với đồng đội, ví dụ như lưới bắt giữ vân vân, hiện tại triệu tập nhân thủ nhất định không kịp... cho dù tới kịp cũng...

Đúng lúc này, một cỗ năng lượng mạnh mẽ từ phía sau Gaer lao tới, tiếp theo, anh cảm thấy đầu mình bị đánh một cú rất mạnh, tựa như có người cầm gậy lớn liều mạng đánh một cái lên ót, trong đầu Gaer "ong" một tiếng, thiếu chút nữa dùng đầu tiếp đất.

Trong lòng anh kinh hãi —— đây là cú tấn công của ma ảnh tử sao? Nếu lại đến nữa, chỉ sợ chú văn phòng hộ sẽ nát.

Còn có cái gì? Còn có cái gì có thể làm vũ khí?

Ma ảnh tử lại đuổi theo, nguồn năng lượng cuồn cuộn phóng về phía Gaer, anh không dám đón đỡ, cố gắng từ trên tường nhảy xuống, trở mình lăn vào bụi cỏ bên cạnh, súng lục cũng tuột khỏi tay.

Lúc này, anh đυ.ng đến một vật cứng ở ống quần —— là một thanh chủy thủ nhỏ, đây... Đây là quà Giáng sinh Carlos tặng anh, nghe nói thứ này lấy từ địa cung, khi cậu còn nhỏ đã giấu ở mật đạo địa cung.

Anh cúi đầu, phát hiện bản thể của ma ảnh tử chỉ cách anh gang tấc, Gaer khom lưng, chậm rãi rút chủy thủ ra đặt ngang trước ngực, đứng lên.

Bản thể ma ảnh tử trên mặt đất đột nhiên lộ ra răng nanh dữ tợn, bay về phía Gaer, nguồn năng lượng nhìn không thấy lại tấn công đến, Gaer lớn tiếng niệm chú văn phòng hộ, lại cùng chiêu tấn công ma ảnh tử cứng đối cứng, sau đó cả người anh bị quăng ra ngoài, ngay tại thời khắc hai chân anh rời khỏi mặt đất, Gaer phóng chủy thủ về phía bản thể ma ảnh tử trên mặt đất.

Mặt đất nơi chủy thủ đâm xuống cư nhiên toát ra bọt khí màu đen ùng ục ùng ục như đầm lầy.

Bản thể của ma ảnh tử thế mà bị một thanh chủy thủ nhỏ đóng đinh trên mặt đất, nó kịch liệt giãy dụa, bọt khí màu đen càng ngày càng nhiều, giống như máu của nó.

Gaer không muốn mất đi cơ hội, cơ hồ liều mạng đi lên, nhanh chóng rút chủy thủ trên mặt đất, lại nhắm về phía phần đầu của nó chém một nhát.

Phần tay chạm vào bọt khí đều chảy máu, gương mặt Gaer không còn màu máu, mà ma ảnh tử điên cuồng gào thét, vươn một xúc tua nhìn không thấy trói Gaer lại, một người một địch hủ giống như đang hăng say thi vật cổ tay.

Gaer toàn lực ứng phó, chú phòng hộ ngưng trệ một lát.

Đúng lúc này, anh cảm thấy có cái gì đó đánh trúng đại não, vô số hình ảnh hiện lên, bên ngoài sọ não tựa như có một cái lốc xoáy thật lớn, đang cuốn lấy ký ức của anh.

Nga, như này không ổn!

Gaer lại phí công cao giọng niệm chú văn phòng hộ, nhưng mà không có tác dụng —— thầy dạy chú văn đã nói, chú văn phòng hộ chỉ dùng được khi ký ức trong đầu vẫn còn hoàn chỉnh, nếu bị lôi ra một nửa, vẫn là nên dùng chút lý trí còn sót lại đó nói vài câu di ngôn sẽ hữu dụng hơn.

Trái tim Gaer treo trong l*иg ngực sắp bị mãnh liệt kéo ra ngoài, trên tay cũng mất đi khí lực, người thợ săn kiên cường này trong nháy mắt có thể cảm nhận được thế nào là tử vong, nói không hề sợ là giả.

Gaer bắt đầu cầm lòng không đặng mà đem lực chú ý tạp trung lên những ký ức bay ra khỏi đầu anh —— để tôi nhìn cậu ấy một lần, anh nghĩ... để tôi nhìn cậu ấy một lần nữa thôi.

Đúng lúc này, mặt đất chỗ họ bị xốc lên, giống như dưới lòng đất có cái gì nổ mạnh, ma ảnh tử lúc này đang ăn cơm, bản thể nó ở trên mặt đất, lần này giống như có người dùng sức đánh vào cổ nó, ho mạnh một cái, phun hết trí nhớ vừa ăn vào ra.

Đầu óc Gaer trầm xuống, cảm giác có cái gì đó rớt trở về, rất đau, anh quả thật dùng hết ý chí mới không kêu thảm lăn lộn trên mặt đất.

"Carl, em làm cái gì vậy!" Anh nghe có người hô một tiếng, "Động tĩnh lớn quá, chặn hết tầm mắt tôi rồi!"

Ardo... Các hạ?

"Thất thủ." Một thanh âm truyền đến từ nơi rất gần, Gaer cuộn người trên mặt đất cảm giác có người kéo anh đứng lên, sau đó một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua người anh, thanh kiếm lạnh như băng cơ hồ dán vào người anh, Gaer lúc này mới cảm nhận được năng lượng của thanh kiếm ấy —— thâm trầm mà cô đọng, sắc bén không bì kịp.

Lúc này tiếng kêu thảm thiết của ma ảnh tử từ không có âm thanh đã biến thành có âm thanh, Gaer cảm giác mình được người nọ ôm vào trong ngực, vung áo khoác ra chặn máu của ma ảnh tử vẩy ra.

Đúng vậy, thứ đó có tính ăn mòn.

Trong nháy mắt đó, Gaer ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên quần áo của Carlos, đầu óc nhất thời trống rỗng, anh chưa bao giờ biết nước giặt trong nhà thường hay sử dụng còn có mùi hương làm người ta say mê như vậy, đúng là mùi nước giặt thơm nhất trên đời này mà.

Anh được Carlos nâng dậy, sau một tiếng "lui ra phía sau" của Ardo, nhanh chóng được đỡ lui về sau, tiếp theo, một mũi tên màu vàng như ngọn lửa xẹt qua bóng tối sâu thẳm, thẳng tắp xuyên qua cơ thể ma ảnh tử, bắn trúng bản thể ma ảnh tử trên mặt đất.

"Tôi nói này, anh không sao chứ?" Carlos cau mày hỏi —— vốn theo phán đoán của cậu, cho dù thực lực thế nào, một đám thợ săn đông như vậy cũng có thể thành công phô trương thanh thế, ma ảnh tử khẳng định sẽ trốn đi, nhưng mà cậu không nghĩ tới đứa nhỏ nhà mình thoạt nhìn bình tĩnh trầm ổn như bức tượng vậy mà không biết uống lộn thuốc gì, tự mình chạy đi bắt ma ảnh tử.

Anh thật sự biết rõ ai là con mồi ai là thợ săn sao?

Gaer... được họ cứu còn chưa kịp thấy may mắn vì tìm được đường sống trong chỗ chết, cảm giác thất bại thảm hại đã lấp đầy tâm trí anh, anh lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đẩy Carlos ra tự mình đứng vững, lắc mạnh đầu một chút, lúc này mới cau mày nặn ra một nụ cười rất khó coi: "Vẫn ổn... Trừ cảm giác trong đầu tôi tràn ngập nước bọt của cái thứ kia."

Carlos: "..."

Lúc này, ma ảnh tử bị Ardo đóng đinh trên mặt đất đột nhiên xé thành hai nửa, Carlos ấn đầu Gaer xuống, một bóng đen bay sượt qua da đầu anh, cả mặt đất đột nhiên lạnh đi, Carlos bắt lấy bả vai Gaer, không cho anh lộn xộn, nhẹ giọng nói: "Giới."

Ma ảnh tử chó cùng rứt giậu!

Trí óc đột nhiên nhiên truyền đến cảm giác áp bách rất nặng, Gaer vừa mới bị thương cơ hồ quỳ trên mặt đất, Carlos kẹp hai ngón tay lại, nhanh chóng điểm lên trán anh, niệm một chú văn anh chưa nghe qua bao giờ, sau đó đầu Gaer như được ngâm trong nước ấm, đau đớn nhanh chóng giảm bớt, cảm giác áp lực kia cũng biến mất.

Carlos nhét trọng kiếm của mình vào ngực anh: "Cầm lấy!"

Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt phút chốc ngưng trọng, lớn tiếng nói: "Rio, phía sau!"

Cậu vừa dứt lời, một con thú thật lớn có sừng bỗng xông ra từ phía sau Ardo, ngay cả đầu Ardo cũng chưa quay lại, thấy thủ thế kì lạ mà Carlos làm với hắn, liền phán đoán được tình huống phía sau, đột nhiên tiến về phía trước, vừa lúc ra khỏi phạm vi công kích của ma ảnh tử.

Mà cả người hắn cơ hồ áp lên mặt đất, tay kéo căng cung tên, mũi tên thứ hai xé gió mà ra, trúng giữa đầu ma ảnh tử.

Cùng lúc đó, Carlos mới vừa rồi đột nhiên biến mất đột nhiên xuất hiện trên bầu trời đen, cậu trực tiếp nhảy xuống từ một cây đại thụ, nhánh cây bị cậu túm ầm ầm rung động, sau đó chúng nó không thể tin nổi mà chậm rãi biến hình, cuối cùng biến thành một lưỡi liềm thật lớn, mượn lực rơi xuống cắt đứt bóng đen.

Mũi tên thứ ba thừa dịp này, lấy gốc độ quỷ dị chui vào khe hở của lưỡi liềm, sau đó Gaer còn chưa biết chuyện gì xảy ra, liền thấy một cái sừng thật lớn từ không trung rớt xuống, máu đen phun khắp nơi, hai người kia đã tránh hết, mặt đất bị đóng băng khôi phục nguyên trạng —— giới phá.

Gaer mắt cũng không dám chớp —— trận chiến đó cư nhiên cứ như vậy mà kết thúc, ma ảnh tử đó đã... chết rồi sao?

"Gặp quỷ, vậy mà cũng có thể chạy mất." Carlos nhíu mi.

"Tôi bắn mù một con mắt nó," Ardo bình tĩnh nói, "Chạy không xa."

Carlos nhìn hắn một cái, thời điểm chiến đấu không để ý, lúc này bình tĩnh lại, cái loại ăn ý giống như mạch nước ngầm chảy mới vừa rồi khiến cậu có chút không được tự nhiên quay đầu đi.

Tâm tình Ardo không xấu, xem xét tiếng "Rio" vừa rồi Carlos gọi là trong tình thế cấp bách, lúc này không nên thừa thắng xông lên. (Truy thê như đánh trận :))))

Lúc này, chân Carlos đá trúng một vật gì đó, là thanh súng lục Gaer đánh rơi, cậu vì muốn che giấu sự xấu hổ của mình, cúi người nhặt nó lên, tò mò đùa nghịch một chút: "Ha, Gaer, đây là đồ chơi của anh sao?"

Trên mặt Gaer lóe lên tia ảm đạm, sau đó lại khơi dậy tinh thần, mở miệng nói: "Đó là súng lục, sẽ cướp cò, cậu đừng siết ngón tay lại chỗ..."

Anh còn chưa nói xong, chợt nghe "pằng" một tiếng, Ardo vốn đang đứng một chỗ cuống quít nhảy qua một bên, chỗ hắn vốn đứng ban nảy bị đạn bắn thành cái hố.

"... Cò súng." Gaer thấy mà hoảng sợ, nhìn Carlos tay chân luống cuống, đờ đẫn bổ sung cho xong câu nói của mình.

Ardo hiếm khi chật vật trầm mặc một hồi, rốt cuộc không nhịn được gầm nhẹ lên: "Floryte tiên sinh! Phiền em thu liễm tính hiếu kỳ thừa thãi đó giúp tôi được không!"