"Cậu tấn công hắn!" Ivan dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn Johan, "Nội quy thợ săn điều thứ nhất: 'không thể tấn công người bình thường'!"
"Tôi không tấn công hắn," Johan nói một cách dễ dàng, "Chỉ là đùa một chút thôi, đem răng của hắn biến thành... kem đánh răng! Ân, lần này tôi nhất định nói đúng, kem đánh răng vị sô cô la, qua ngày hôm sau sẽ biến trở lại bình thường."
Hai mắt Ivan như muốn rớt ra.
Ngay khi Johan cho rằng cậu ấy sẽ tụng một bài nội quy thợ săn, Ivan bất khả tư nghị* nói: "Cái này là không thể nào, không người nào có thể tùy tiện mà đem một thứ vừa nhìn thấy... liền, liền biến thành một thứ khác! Trừ khi người đó biết rõ thành phần của cả hai!"
(Bất khả tư nghị: không thể tin được)
"Này anh bạn," Johan nói, "Tôi không tên là 'Không người nào', cảm ơn."
"Cậu làm sao làm được?"
"Muốn học sao?" Johan quay đầu, lộ ra nụ cười xán lạn lóa mắt.
Ivan ngây ngốc gật gật đầu.
Johan đè mũ xuống, không chút do dự đi nhanh về phía trước: "Tôi mới không dạy cho cậu, cậu vi phạm điều một của nội quy thợ săn."
Ivan: "..." (Tức á)
Đường nhỏ càng đi càng hẹp, cây cối cũng ngày càng rậm rạp, và đám sương mù cũng ngày càng đậm màu gần như biến đen, phảng phất như thể chúng sẽ lập tức dính vào da người, tầm nhìn cũng ngày càng hẹp.
Tiếng thở dốc của loài động vật nào đó phát ra từ sâu trong sương mù dày đặc, như gõ vào trái tim người ta, Ivan cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn, cậu nỗ lực phân tán sự chú ý của mình, vì vậy cậu quay đầu quan sát đồng đội Johan.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy chàng trai này, người ta đều có cảm giác an tâm cực điểm.
Vì để né tránh cây cối ngày càng rậm rạp, Johan thoáng khom người, động tác này làm vết thương ở bụng và ngực cậu đau nhói, từ góc độ của Ivan, cậu lộ ra chiếc cằm cùng đôi môi tái nhợt, cơ hồ không nghe thấy tiếng hít thở của cậu.
"Đừng nhìn tôi." Johan trầm thấp nói, "Chú ý dưới chân."
Cậu còn chưa dứt lời, Ivan cúi đầu xuống, hai chân liền mềm nhũn —— trên đất là một tia màu đỏ như máu, giống hệt như thứ quấn tay cô gái, quả thực làm người ta sợ hãi.
Ivan chân mềm nhũn, liền dùng tư thế thẳng tắp mà ngã sấp mặt xuống.
"Ôi không!" Johan lập tức đưa tay ra đón, động tác này quá lớn, cánh tay cậu cứng lại, thêm vị huynh đệ Ivan này... có một thân hình rất chi là cường tráng, vì vậy mà kết quả chính là, hai người đồng thời ngã sấp trên mặt đất, tia màu đỏ kia lập tức bị kinh động, từ bốn phương tám hướng tụ lại đây, đổ ập xuống mà quấn hai người lại.
"Tuyệt," Johan khô khốc nói, "Tôi lần đầu tiên trải nghiệm thứ này."
"Bây, bây giờ xảy ra chuyện gì rồi?" Ivan hỏi.
"Chúng ta đã tiến vào bên trong mâm thức ăn của sói vực thẳm ——" Johan nói, "Không không không! Đừng ngất! Ít nhất đừng ngất vào lúc này! Van cậu đấy anh bạn!"
Ivan dùng hết sức bình sinh mà khắc chế bản thân, cổ họng khó khăn nhúc nhích một chút, hỏi: "Vậy... chúng ta làm sao bây giờ?"
"Tôi không biết," Johan nhún vai, khổ trung mua vui mà nói, "Tôi chưa từng vì một cú ngã sấp, mà tiến khu săn mồi của sói vực thẳm."
"..." Ivan một chút cũng không nhìn ra cái này mang tính giải trí.
"Dậy đi, cậu đang cản chân tôi đấy." Johan đẩy cậu một cái, "Được rồi, dù sao ở đây cũng không có ai, nếu đã bị chúng phát hiện, không bằng chúng ta đánh một trận thống khoái."
Johan theo thói quen đưa tay ra phía sau, lại sờ trúng khoảng không. Cậu thở dài, quên mất trọng kiếm không cùng cậu xuyên tới đây, đúng thật không quen.
Vì vậy cậu quay đầu hỏi Ivan: "Đúng rồi, trên người cậu có thứ gì có thể dùng làm vũ khí không?"
Cái vấn đề này thật sự quá sắc bén, chân Ivan mềm nhũn, ngã xuống đất.
Johan cười ha hả, hiển nhiên, cậu thành công đem chuyện này biến thành một trò đùa vô duyên.
Nhưng mà sau một khắc, âm thanh cười đùa của cậu đột nhiên ngưng bặt, Ivan cơ hồ chưa rõ chuyện gì xảy ra, liền cảm thấy khu vực xung quanh bị bao phủ bởi một đám sương mù trắng, sương mù thật sự quá dày, trong gang tấc thân ảnh của Johan cũng trở nên mơ hồ không rõ, sau đó xuất hiện một đạo ánh sáng cực chói như muốn chiếu mù mắt cậu.
Ivan liều mạng mở to hai mắt, chỉ thấy từ hồ nước không xa lao ra một mũi tên nước, như bị cái gì đó dẫn dắt, cấp tốc ngưng tụ thành một thanh kiếm băng, gần như cùng lúc, Johan không chần chừ nghiêng người, hướng phía sau cậu hung hăng quét kiếm tới, một tiếng rít gào của dã thú vang lên ngay trên đỉnh đầu Ivan, cậu kinh hoàng thấy một đạo bóng xám từ chỗ đó lóe lên, thoáng chốc liền biến mất trong làn sương mù dày đặc nơi sâu xa.
Chỉ trong chớp mắt.
Một vài giọt chất lỏng ấm nóng rơi xuống mặt cậu, Ivan đưa tay lau, trên mặt cậu toàn là máu tanh hôi, tím đến gần như biến thành đen.
"Có một con sắp tới!" Johan tùy ý giũ máu tím đen dính trên mũi kiếm, "Lũ chó ghẻ này đang thèm nhỏ dãi cậu!"
Những sợi tia hồng trên người Ivan đã hoàn toàn biến mất, nhưng cậu cũng không nhận ra, chỉ ngơ ngác nhìn Johan, trong lòng phút chốc dâng lên một cổ nhiệt huyết.
"Chuyện này... cũng thật quá soái* đi." Cậu thì thào nói.
(Cái này theo mình hiểu thì ý của Ivan là chuyện này thật vi diệu, nhưng mà bản raw để chữ 'soái' 帅 nên mình giữ nguyên luôn)
Sương mù màu trắng biến mất, nhưng khí tức màu xanh đậm vẫn lượn lờ không tan, Johan cầm thanh kiếm băng được ngưng tụ từ nước hồ bình tĩnh đứng đó, phán đoán động tác tiếp theo của sói vực thẳm, Ivan thì lại dùng cả tay lẫn chân bò lên phía trước: "Hiện tại là thế nào? Cái, cái cái kia..."
"Trốn đi rồi." Johan nhẹ giọng nói, cúi đầu liếc nhìn cái áo khoác bị xé mất một lỗ của mình.
Ánh mắt Ivan rơi xuống cái áo khoác của cậu, khi nãy giao đấu cùng chúng, móng vuốt sói vực thẳm rạch trúng áo khoác Johan, xé ra một lỗ vừa vặn đem trận pháp vẽ bằng nước trong trên áo khoác chém thành hai nửa.
"Trận pháp bị phá hỏng rồi?" Ivan nói.
"Nước trong tuy rằng tinh khiết, thế nhưng không có sức mạnh, không thích hợp vẽ trận pháp, nhẹ nhàng xé rách cũng làm nó mất đi hiệu lực."
Phải biết rằng không phải ai cũng có thể tùy tiện dùng nước tinh khiết họa một cái pháp trận...
"Cho nên nó bị mất tác dụng?" Ivan sửng sốt chốc lát, nghi hoặc hỏi, "Nhưng cậu nói với tôi rằng tác dụng của nó là ẩn giấu thứ gì đó, hiện tại tác dụng ẩn giấu biến mất, cho nên nó... tôi là nói sói vực thẳm, liền trốn đi phải không? Là bởi vì cậu mang lại cho chúng cảm giác sợ hãi?"
Johan bất trí khả phú* mà liếc mắt nhìn cậu: "Không phải, người anh em, đây là một loại địch hủ tham lam, nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kì con mồi nào đến bên miệng nó, chỉ là... tôi sợ nó sẽ làm thật đấy."
(Bất trí khả phú: không tỏ ý kiến, không biết nói gì kiểu vậy)
"Cái..."
"A ——" Một tiếng hét lớn để rửa màng nhĩ cho hai người đàn ông, Ivan quay đầu nhìn, phát hiện một cô gái bị những sợi chỉ đỏ quấn như kén tằm, không biết tỉnh lại khi nào.
"Cô ấy không nhìn thấy đống chỉ đỏ đó đúng không? Giống như lúc ở trên đường."
"Ha, tôi chỉ sợ là không phải vậy." Không biết tại sao, Ivan cảm thấy Johan tựa hồ có điểm cười trên nỗi đau của người khác, "Không ai có đủ tư cách nhìn thấy con dao chọc vào nó hơn con gà quay nằm trên đĩa, không phải sao?"
"Đây là người nào làm? Là ai?" Thiếu nữ lớn tiếng gào thét, "Biếи ŧɦái! Quái thai! Bà sẽ cho mày biết mặt! Bà đảm bảo! Ai đó tới giúp tôi đi... giúp tôi một chút, đem tháo cái đống chết tiệt này xuống!"
"Không quan trọng lắm," Johan không để ý chút nào mà vung vung tay, "Cô ấy sẽ không chết, việc của chúng ta là đối phó với kẻ mà cô ấy gọi là... biến, biến cái gì? Biến thai?" (Thật sự là 'biến thai' đấy, An không viết nhầm đâu)
Ivan: "..."
Cậu luôn cảm thấy Johan, người nhìn thiếu nữ bị chỉ đỏ trói thành một đoàn nhảy qua nhảy lại mà cười, có điểm... không tử tế lắm, vẻ mặt đó giống như một tên tiểu tử thối vừa đâm hỏng săm lốp xe của người khác.
Bất quá Johan dù nụ cười có treo ở khóe miệng, nhưng tay cầm thanh kiếm băng đã một lần nữa nâng lên, cậu dùng cặp mắt phảng phất phát ra ánh sáng, thoạt nhìn càng xanh biếc kinh người kia cho Ivan một cái liếc mắt, nhẹ nhàng nói: "Tới rồi."
Lời còn chưa dứt, sương mù lúc trước đã biến mất lại một lần nữa xuất hiện, đất dưới chân bắt đầu rung động kịch liệt, bầu trời xám xịt bị che phủ bởi những đám mây dày, kèm theo tiếng hét cuồng loạn của thiếu nữ, Ivan cảm thấy adrenaline* tăng vọt đến rối loạn nội tiết!
(Adrenaline là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm)
Johan đem băng kiếm che ở trước ngực, không biết có phải tại vết thương hay không, sống lưng có chút cong, nhưng lại bị cậu gắt gao kéo căng hết cỡ, nhìn từ một bên, giống như sợi dây căng đến có thể đứt bất cứ lúc nào, vành mũ hạ thấp đè lại mái tóc bồng bềnh, giống như đang cố kìm nén xung đột sắp xảy ra.
Cậu hỏi: "Cậu biết 'giới' là gì không?"
"Biết, biết." Ivan nhanh chóng nói, " 'Giới' là một không gian đặc biệt chỉ có thể được mở ra bởi địch hủ cấp cao, ở trong đó, cho dù là thiên phú cực cao cũng phải bị triệt tiêu, đến lúc đó sức mạnh của địch hủ sẽ đạt đến đỉnh cao."
"Tôi không cần học thuộc lòng, anh bạn nhỏ." Johan lầm bầm một tiếng, "Làm sao mà 1000 năm trôi qua, tài liệu giảng dạy cũng không thay đổi một chút?"
Ivan hít sâu một hơi, vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi cảm nhận được tác dụng của nó rồi, bây giờ tay chân tôi đều không cử động nổi."
Johan kinh ngạc liếc mắt nhìn cậu: "Theo tôi được biết, 'giới' của địch hủ đã biết chủng loại không có tác dụng làm người ta cụt tay cụt chân, cậu thật ra là đang tự mình dọa mình đi?"
A? Ivan ngẩn người, thật a, sau khi biết được tin tức này, tay chân tê cứng của cậu dường như được giải thoát, và cậu đã sống lại!
Một tiếng gầm kinh thiên động địa của thú hoang vang lên, Ivan mở to miệng ngẩng đầu, cậu nhìn thấy một con mắt to đùng có đường kính khoảng hai mét đột nhiên xuất hiện trên trời, một mùi tanh hôi của máu bay tới, thứ kia tiến lên một chút, làm cho cậu thấy rõ toàn cảnh.
Đó là một con chó sói cao cơ mấy tòa nhà chọc trời, lớn lên nhìn đáng khinh như chó sói địa cầu vậy, nó từng bước từng bước đi về phía trước, khóe miệng tí tí tách tách mà chảy nước bọt xuống.
Ivan đối với đồng đội của mình sinh ra một chút tin tưởng, cậu thậm chí không biết từ đâu nhặt được một cái ống sắt còn sót lại lúc thi công, cầm trong tay vẫy vậy một chút, rồi hét lên trong tiếng gầm đất rung núi chuyển của con sói mà hỏi: "Chúng tôi chưa từng học qua cách đối phó với sói vực thẳm, cậu có bí quyết gì không?"
Johan đỡ trán —— đứa nhỏ xui xẻo này thật là có chút lỗi thời, đến lúc này rồi còn bí quyết cái quần đùi a!
Cậu đẩy Ivan tránh đi một cú đấm kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ghé vào lỗ tai Ivan lớn tiếng nói: "Còn không mau chạy!"
Ivan bị thanh âm của cậu chấn động đến ngây ngốc, quơ quơ cái ống sắt buồn cười của mình, nghiêng đầu lại ngơ ngác nhìn Johan.
Johan túm chặt cổ áo cậu, hai người vắt chân lên cổ ra sức chạy dọc theo bờ hồ, chạy theo hướng ngược lại với cô gái. Hai người chịu bao nhiêu đợt công kích ngày càng dồn dập của sói vực thẳm đuổi tận gϊếŧ tuyệt không buông, mỗi một bước nó đi, mặt đất lại chìm sâu vào bóng tối vô tận.
Đây có lẽ chắc là nguồn gốc của cái tên 'sói vực thẳm' đi.
Ivan cảm thấy lúc thánh điện khảo sát thể năng bản thân cậu cũng chưa liều mạng chạy như bây giờ, phổi giống như rơi ra khỏi l*иg ngực vậy!
Johan đột nhiên dừng bước, băng kiếm trên tay cậu phát ra ánh sáng màu xanh lam quỷ dị, hai tay cậu mở ra, mũ trên đầu đã sớm bị gió thổi rơi, mái tóc dài bị gió thổi tán loạn bay lên, nhưng mà âm thanh niệm chú lại phi thường trầm thấp, mang theo nhịp điệu phảng phất đến từ thời cổ đại.
Ivan chưa từng nghe qua, lại cảm giác được từng chữ bên trong đều mang theo sức mạnh, hồ nước phía sau kịch liệt dao động, một bức tường nước xuất hiện phía sau họ, sau đó nó ngưng tụ thành băng với tốc độ ánh sáng, tạo thành một cái cầu thang, Johan không do dự nhảy lên, nói với Ivan: "Theo tôi!"
Hai người chạy như bay trên cầu thang băng, Ivan không bắt được trọng điểm, đôi chân cứ trượt dài, mặt đất bị sói vực thẳm giẫm lên đều bị kẹt trong bóng tối, ngoại trừ mặt băng, bọn họ không còn bất kì chỗ nào để đặt chân.
Trong nháy mắt, hai người đã chạy đến giữa hồ, con chó sói lớn chết tiệt kia vẫn còn ở phía sau không ngừng chảy nước dãi đuổi theo không bỏ, Johan lại đột nhiên rên một tiếng, hai chân lảo đảo, suýt nữa quỳ xuống, Ivan đỡ lấy cậu, phát hiện tay cậu gắt gao ấn chặt nơi dưới tim, vết máu đã thấm ra quần áo.
Ivan hít một ngụm khí lạnh, Johan nhanh chóng túm một cái áo khoác bao lấy ngực, không để cậu xem vết máu trên người mình.
"Cầm cái này, cầm cái này!" Johan thở dốc có chút gấp gáp, đem băng kiếm lạnh thấu xương nhét vào tay Ivan, tại thời điểm thanh kiếm tiếp xúc lòng bàn tay Ivan, thanh trường kiếm dài năm sáu mét đột nhiên trở nên nặng nề, gần như muốn đè chết chàng trai trẻ.
Johan tại nơi Ivan không nhìn thấy, đem bàn tay đầy máu áp lên mặt băng, phút chốc, mặt băng ngưng tụ thành một con đường nhỏ không thấy điểm cuối, giống như một vòng xoắn ốc hướng lên trời: "Đi theo con đường này, đừng ngừng lại, tôi kêu cậu nhảy xuống, cậu liền từ trên đây nhảy xuống."
"Cái, cái gì?"
"Hãy nghe tôi nói," Johan thấp giọng gầm lên, "Nước là thứ đồ vật tuy tinh khiết nhưng rất yếu ớt, thân thể sói vực thẳm lại quá cường hãn, ở bên trong 'giới' của nó, tôi chỉ có thể đóng băng nó trong chốc lát, ta đến đánh lạc hướng nó, ngay lúc tôi đóng băng nó, tôi cần cậu nhảy từ trên cao xuống, dựa vào sức mạnh của độ cao, đem thanh kiếm băng này đâm vào cổ nó, tôi sẽ tiếp được cậu, tin tưởng tôi!"
Ivan khóc không ra nước mắt, cậu tin tưởng Johan, nhưng cậu không tin chính mình, nhìn con đường nhỏ hẹp đến gần như một cái chân cũng đặt không vừa, cậu chỉ nghĩ đó là thang máy trực tiếp dẫn cậu lên thiên đàng...
Sói vực thẳm giống như trong mấy phim hành động, không gì địch nổi mà phá vỡ một lớp băng do Johan tạo nên, từng bước từng bước tiến lại gần bọn họ.
Vô số mũi tên băng từ trên mặt hồ bay lên, Johan sắc mặt tái nhợt như quỷ, một lần cũng không bắn trúng súc sinh kia, giống như Gaer nói vậy —— động tác của nó nhanh đến mức mắt thường khó có thể nhìn thấy được.
"Nhanh đi!" Johan dùng sức đẩy bả vai Ivan một cái.
Ivan lảo đảo một chút —— dù gì cũng phải chết, cậu tự nhủ.
Sau đó cậu đột nhiên quát to một tiếng, gân trên cổ đều nổi lên, mặt cậu từ tím thành đen, từ đen thành tím, lảo đảo mà xông về phía đường băng.
--------------------
Chương này dài muốn chết luôn TToTT. An vừa thi xong là lao vô edit liền luôn á, mọi người comment ủng hộ An đi