*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lăng
Sau khi Mi Hầu Đào về thì lập tức đăng bài về việc tình cờ gặp chúng tôi trong siêu thị lên Weibo, đăng chưa được một phút thì cô ấy lại vô cùng phấn khích đăng ảnh chụp màn hình vào nhóm vì sợ người khác không biết.
Cho nên giữa trưa, lúc Lục Tuệ đang ở trong bếp nấu cơm, sau khi em từ chối sự hỗ trợ của tôi thì tôi cầm điện thoại bắt đầu đọc đoạn văn trên Weibo của Mi Hầu Đào.
Đúng vậy, là một đoạn văn Weibo.
Cô ấy viết hơn 3000 chữ lận đấy.
*Dành cho bạn nào thắc mắc 3000 chữ Trung dài cỡ nào thì nó dài bằng chương này. Vâng, chính xác là dài bằng 1 chương.
Một ngàn chữ đầu dùng để nói về chuyện cô ấy phân vân có nên đi siêu thị hay không, một phần bạn cùng phòng khuyên cô ấy đi, phần còn lại thì khuyên cô ấy đừng đi, sau đó thì cô ấy lại phát hiện là hết kem đánh răng.
Một ngàn chữ tiếp theo nói về việc cô ấy tình cờ nghe nhạc của Tiểu Hòa Hòa trên xe buýt, nghĩ nếu như hôm nay ngẫu nhiên gặp được thì tốt quá, tất cả mọi người đều sống cùng một thành phố với nhau mà.
Một ngàn chữ tiếp theo nói về việc tâm trạng cô ấy trước và sau khi đến siêu thị, lại phỉ nhổ đồ trong siêu thị thứ gì cũng đắt, ngày lễ cũng không tổ chức hoạt động gì.
Ba mươi chữ cuối cùng viết về chuyện gặp được chúng tôi.
"Tao thấy một đoạn văn thật dài, còn nghĩ là chuyện bọn mày gặp nhau rất là đặc sắc đó, kết quả là mấy hàng cuối cùng." Hiểu Lê sau khi xem xong thì nói cảm nhận cho tôi nghe: "Bị mọi người trong nhóm trêu chọc đó."
Tôi cười cười đem hình ảnh đóng lại, hỏi: "Nhóm bọn mày vui không? Hay tao cũng vào ta?"
Hiểu Lê kinh ngạc: "Mày muốn vào?"
Tôi bật cười: "Sao? Tao không thể vào à?"
Hiểu Lê: "Ha ha, cũng không phải, chỉ là gần đây Lục Tuệ thường xuyên ở trong..."
Cô ấy muốn nói lại thôi, tôi tò mò: "Ở bên trong làm gì?"
Hiểu Lê: "Lái xe, mà lại là xe mờ nữa, còn hở một tý là show ân ái."
*Ở bên Trung thì từ "Lái xe" là một từ lóng để chỉ chuyện "ấy". Mình cũng thắc mắc không biết từ "lái xe" ở đây được hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng nữa.
Tôi: "..."
Tôi: "Không phải mẹ em ấy ở bên trong à?"
Hiểu Lê: "Out rồi."
Tôi ồ lên, quay lại chủ đề: "Rồi vì sao tao không nên vào?"
Hiểu Lê cười ha ha ha: "Tao sợ mày mà vào thì em ấy không chịu thả ra, lập tức trở nên đứng đắn."
Tôi: "..."
Ta nuốt xuống câu kia, mày không biết em ấy khi ở trên giường thì nói những lời như nào đâu.
Việc vào nhóm chẳng qua chỉ là việc tôi thuận miệng nhắc đến, cũng không để ý nhiều lắm. Tôi không biết tôi ở trong mắt những người trong nhóm là người như thế nào, Lục Tuệ thiết lập hình tượng cho tôi ở trong nhóm ra sao, nếu tôi tiến vào thật mà sập hình tượng thì cũng không tốt lắm.
Dù sao không chỉ có em, còn có bình luận của mọi người ở dưới Weibo nói tôi là một chị bé dịu dàng.
Tôi thật sự không dám nhận.
Tôi cảm thấy tôi không hề dịu dàng...
Sau khi Lục Tuệ làm đồ ăn xong thì tôi rửa tay rồi đi qua. Trước khi ăn, tôi còn chụp một tấm để gửi cho bạn học Hiểu Lê, thể hiện đây là phúc lợi siêu cấp của fans cứng.
Có lẽ là do Lục Tuệ trong mắt tôi rất hoàn mỹ nên bữa cơm này tôi ăn rất ngon, hai người gần như ăn sạch thức ăn trên bàn
Sau bữa ăn thì em rất tích cực chủ động thu dọn bát đũa rồi rửa dọn, em tắm xong thì đột nhiên nói với tôi, ba giờ chiều này em muốn livestream.
"Livestream?" Tôi tỏ ra rất kinh ngạc.
Em gật đầu: " Fans hâm mộ trên Weibo đạt 20 vạn, bọn họ đề nghị em phát sóng trực tiếp."
Tôi ồ lên: "Đạt 20 vạn nhanh quá vậy."
Em lau tay rồi ngồi xuống cạnh tôi, cầm điện thoại đặt trên bàn lên: "Gần đây fans tăng nhiều."
Tôi cười cười: "Lời này của em có hơi ngông cuồng đấy."
Em nghe xong thì nhún vai với tôi, dùng giọng điệu ngông cuồng hơn nói: "Sự thật mà, không có cách nào khác."
Tôi ngửa đầu cười.
Những người bên cạnh ngoại trừ mẹ tôi ra, thì tôi chưa từng xem một buổi livestream nào, mẹ tôi livestream tôi cũng không thấy. Thế là tôi phát ra sự tò mò từ sâu trong lòng đối với Lục MC.
"Lộ mặt không?"
Lục MC nói: "Lộ chứ, em còn chuẩn bị ghita nữa."
Tôi nhướng mày: "Còn biểu diễn nữa à."
Đã lộ mặt thì đột nhiên tôi quan tâm hẳn lên.
Không biết vì sao, lúc Lục Tuệ nói chuyện livestream thì tâm trạng tôi vẫn còn bình thường, nhưng khi em đi đến bàn trang điểm rồi ngồi xuống thì tôi đột nhiên khẩn trương hẳn lên.
Tôi sợ em gặp trục trặc khi livestream, sợ lỡ như em gặp chuyện không ổn, ảnh hưởng đến danh tiếng của em.
Vì tâm lý này mà tôi đã trang điểm có em rất kỹ càng tỉ mỉ, trang điểm xong tôi còn lấy điện thoại mở tất cả các bộ lọc ảnh, còn cả các hiệu ứng làm đẹp khác nữa. Sau khi cảm thấy hài lòng với tất cả thì vừa đúng 2 giờ 50 phút.
Lục Tuệ đã sớm đem thiết bị của mình đến đây, chờ tôi phấn khích muốn xem em thao tác như nào thì nói với tôi là chỉ livestream bằng điện thoại chứ không dùng máy tính.
Tôi sững sờ trước micro của em một chút, gật đầu: "Ồ."
Tôi thật sự rất giống người đại diện, Tuệ minh tinh có vẻ định ngồi live trên tấm chiếu tatami bên thềm cửa sổ, dù sao thì chỗ đó cũng là chỗ duy nhất có vẻ nghệ thuật và đẹp nhất trong nhà tôi.
*Loại chiếu truyền thống của Nhật.
Nhưng trong mắt của tôi thì lá quá cẩu thả.
Thế là tôi đặt thêm con gấu nhỏ vào.
Bắt đầu livestream rồi, em lấy quyển sách chặn máy quay lại, tôi ngồi trên chiếu tatami với em, lại nghe nghe em nói: "Xin chào mọi người."
Giọng nói này, phát ra từ không trung, và cũng phát ra từ điện thoại truyền thẳng vào lỗ tai tôi.
Trong phút chốc đã có mấy ngàn người vào xem.
Ban đầu mọi người rất phấn khích khi nghe Lục Tuệ nói, lại kích động đây là lần đầu tiên em livestream, sau đó là điện cuồng tặng quà và hoa hồng.
Tôi rất ít khi xem livestream, trước khi bắt đầu tôi cứ nghĩ là Lục Tuệ sẽ trực tiếp ca hát, nhưng bây giờ xem thì có vẻ không giống lắm..
Em vốn đã ít nói, cộng thêm 5 phút trôi qua mà fans của em vẫn liên tục tán gẫu về những gì họ không thấy, dẫn đến một quãng thời gian dài như vậy mà em vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Mà em yên tĩnh lâu như vậy mà cũng không có ai mắng em à?
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy vô cùng không ổn.
"Không nói gì sao?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
Thật luôn, tôi có vẻ khẩn trương hơn em nhiều lắm, tôi sợ em rớt bớt fans đó.
Em bình tĩnh trả lời: "Không biết nói cái gì."
Tốt!
Tôi hỏi: "Không phải là em chuẩn bị biểu diễn rồi sao?"
Em nói: "Một lát nữa, em đã đồng ý với bọn họ là sau 10 phút bình luận thì sẽ bắt đầu hát."
Tôi gật gật đầu, lại hỏi: "Nên giờ ngồi không à?"
Lục Tuệ có vẻ tính ngồi không thật, hơn nữa em ngồi nhìn bình luận cũng rất vui vẻ, nhưng fan hâm mộ lại không muốn ngồi không.
Có lẽ là do nghe được giọng tôi nên chủ đề ở khu bình luận bắt đầu thay đổi.
"Chị bé Giản Hứa Thu cũng ở đó sao?"
"Tiểu Hòa Hòa hôm nay ở nhà chị bé kìa."
"Tiểu Hòa Hòa đến nhà chị bé nhà sao?"
"Có lẽ hai người họ ở chung đó."
"Ở chung? Oa!"
"Cho nên hôm nay là livestream phát thức ăn cho chó sao?"
"Không biết nên ghen tỵ với chị bé hay là nên hâm mộ Tiểu Hòa Hòa nữa."
"Hâm mộ hết."
...
Tôi xem xong thì thấy đúng là không cần Lục Tuệ nói chuyện thật, là bọn họ đặt câu hỏi rồi tự mình trả lời.
Cho nên chủ đề của ngày hôm nay đại khái gọi, livestream rồi nhìn group chat.
Lục MC thật sự không phù hợp với việc livestream này, mười phút này bị em vờ vĩnh lừa gạt trôi qua, tôi không biết em có nóng vội không chứ tôi thì gấp gần chết đây.
Rốt cuộc thì vào lúc 3 giờ 9 phút 50 giấy, em vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi bắt đầu đàn đây, xin gửi tặng các bạn ca khúc [Ánh trăng khi ấy]."
Tôi lập tức phối hợp cầm điện thoại lên, lúc này thì đồng hồ hiển thị thời gian là 3 giờ 10 phút, vừa đẹp.
Rất ăn ảnh! Rất tốt!
Trước khi em đánh đàn thì nhìn về phía tôi, chúng tôi nhìn nhau cười một tiếng, ngay khi em cúi đầu chuẩn bị đánh thì nhìn màn hình, vội kêu: "Chờ một chút."
Em ngừng tay, nhìn tôi khó hiểu: "Sao vậy?"
Tôi nhướng mày: "Nhiều bình luận quá."
*Trên các nền tảng livestream ở TQ cho phép người xem bình luận trực tiếp lên màn hình đang live luôn, dẫn đến kín màn hình không thấy gì cả. Bên đó gọi là Đạn mạc, mưa bình luận. Xem hình ảnh ở dưới để hiểu thêm.
Kín mít luôn.
Khoảnh khắc mà Lục Tuệ mở video, nào là gào thét rồi tặng qua, tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn rõ chữ nữa.
Tuy nhiên, dựa trên suy đoán thì có thể chia làm ba loại.
Một, a a a a Tiểu Hòa Hòa mở video kìa!
Hai, a a a a Tiểu Hòa Hòa đẹp ghê luôn!
Ba, a a a a Tiểu Hòa Hòa cười với tôi kìa!
Sau hai phút thì màn hình cũng thoáng hơn rất nhiều, tôi nói với Lục Tuệ: "Bắt đầu đi."
Lần này thì em mới bắt đầu thong thả đánh đàn.
Khi tôi đang quay thì ánh nắng mặt trời cũng bắt đầu chiếu xuống vị trí em đang ngồi, lúc này Lục Tuệ như đang được tắm trong ánh nắng vàng nhạt từ rèm cửa, ngay cả lông mi của em cũng đang phát sáng.
Thật!
Quá đẹp!
Mỗi tấm đều có thể làm hình nền điện thoại.
Đúng là hệt như bình luận nói, lúc này không biết nên nghiêm túc nghe ca nhạc, hay là nền nghiêm túc nhìn mỹ nhân nữa.
Tôi nhìn ngây dại, si mê tới mức khi bạn học Hiểu Lê điên cuồng nhắn tin Wechat cho tôi thì tôi mới phát hiện tôi cầm điện thoại bị lệch, chỉ quay được một góc Lục Tuệ đang đánh đàn.
Tôi hoảng hốt, lập tức quay điện thoại lại, em cũng bắt đầu hát vào đoạn cuối, mà màn hình liên tục tag tôi, bảo tôi cầm điện thoại cho đàng hoàng.
Em chỉ hát có nửa, sau khi kết thúc thì tôi lập tức nói thật xin lỗi.
Em bỏ ghita xuống, ngoắc tôi tới rồi hỏi: "Sao vậy?"
Tôi tới đó ngồi, chặn camera lại rồi nói xin lỗi: "Vừa nãy mới bị thất thần, không cầm điện thoại đàng hoàng, không biết từ lúc nào mà không có quay hết toàn thân của em."
Lập tức có bình luận trả lời tôi ngay.
"Mới hát có một câu là sai rồi đó chị bé à!"
"Chị bé trả Tiểu Hòa Hòa cho chúng tôi đi!"
"Khóc cho chị bé xem!"
...
Tôi cười cười: "Mọi người thật đáng yêu."
Tôi quay đầu nhìn Lục Tuệ, hỏi: "Nếu không em hát lại một bài khác cho bọn họ đi? Đề bù đắp sai lầm của chị."
Lục Tuệ đồng ý ngay rồi hỏi lại tôi: "Chị muốn nghe cái gì?"
Tôi nghĩ nghĩ, đem vấn đề ném ra ngoài: "Mọi người muốn nghe gì?"
Thế là dưới sự trả lời không nhất chí của mọi người thì tôi đành nói: "Hát bài [Bảo bối] nha."
Khu bình luận đột nhiên bùng nổ.
"Chưa từng nghe!"
"Đúng! Hát [Bảo bối] đi!"
"Cám ơn chị bé nha."
...
Tôi nhướng mày nhìn Lục Tuệ: "Thế nào?"
Có vẻ em không muốn lắm.
Sự miễn cưỡng này khiến tôi nhớ lại những Hiểu Lê đã từng nói với tôi.
Khi đó tôi vẫn còn không biết Lục Tuệ là Tiểu Hòa Hòa, em là em, tôi là tôi, chúng tôi vẫn là chị em bình trường muốn trọn đời bên nhau.
Không giống như bây giờ, là "chị em tốt" muốn bên nhau trọn đời!
Hiểu Lê khi đó còn nói là thử tưởng tượng một chút, ban đêm Tiểu Hòa Hòa sẽ hát chúc ngủ ngon cho bạn gái mình nghe, wow, chấn động.
Đúng là thi thoảng Lục Tuệ rất thích hát cho tôi nghe, hơn nữa lại còn là dựa vào vai tôi mà hát, hơi thở của em phả vào cổ tôi.
Cảm giác kia thật sự rất dễ chịu.
Em hát bài [Bảo bối].
Đột nhiên tôi có hơi hiểu em, tiến tới nhỏ giọng hỏi: "Không muốn hát sao?"
Em hơi mím môi, lại cầm lấy ghita để một bên.
Tôi thấy thế thì vô cùng phối hợp đi về vị trí cũ.
Em cười với máy quay rồi nói: "Tặng cho mọi người bài [Thích]."
Tôi hơi nhướng mày.
Kinh ngạc chưa được bao lâu thì tôi lại bắt đầu trầm mê sắc đẹp, nhưng mà biểu hiện lần này của tôi rất tốt nha, tôi trầm mê sắc đẹp ở trên màn hình điện thoại.
Sau khi em hát xong thì đột nhiên trên màn hình rớt xuống một cái xe ngựa, cũng xuất hiện dòng chữ: Phù Diệp tặng một chiếc xe thể thao.
Đột nhiên khu bình luận lại phát điên lên.
"Phù Diệp đến rồi!"
"Còn tặng quà siêu to khổng lồ nữa."
"Xin chào Phù Diệp."
"Phù Diệp đến lúc nào vậy? Im lặng quá nha."
...
Phô trương như vậy thì đương nhiên Lục Tuệ phải đáp lại.
Quả nhiên em liền khách sáo nói: "Cám ơn Phù Diệp nha."
Phía dưới lại còn có cả fans CP Hà Diệp?
Chuyện gì đang xảy ra? Không biết là tôi đang ở cạnh em sao?
Thế là tôi lập đưa điện thoại cho Lục Tuệ, để em tự nói chuyện. Sau đó lại nghiên cứu tìm tòi chức năng tặng quà trên Weibo, các loại thao tác, bước nhảy xác minh khác nhau. Mấy phút sau, tôi tặng ngay cho Tiểu Hòa Hòa hai chiếc xe thể thai, lại tặng thật nhiều hoa hồng cùng gấu bông.
Lục Tuệ nhìn thấy quà của tôi thì mới phát hiện nãy giờ tôi im lặng ngồi một bên làm gì, em nhẹ nhàng bật cười.
Tiểu Hòa Hòa nhích lại gần, vui nẻ: "Cám ơn chị bé nè."
- --
Gần hết rồi.