Editor: Lăng
Hiểu Lê dành ra vài phút để nói sơ qua về tiền căn hậu quả, lại cảm thấy chưa đủ nên cúp cuộc gọi video Wechat, trực tiếp chuyển tiếp cuộc gọi sang điện thoại.
Tôi nghĩ Tuyết Lê trong nhóm và Tuyết Lê mà tôi biết có lẽ là cùng một người, dưới những câu hỏi tò mò của đám bạn trong nhóm mà cô ấy đã đem những gì được chứng kiến trong ngày hôm nay nói ra hết.
Cô ấy nói Giản Hứa Thu và Trịnh Dục Tiệp căn bản không phải là chia tay, mà là Trịnh Dục Tiệp nɠɵạı ŧìиɧ cũng một người đàn ông.
Cô ấy nói hôm nay Trịnh Dục Tiệp không biết xấu hổ mà tìm đến Giản Hứa Thu đòi quay lại, lại liên tục hung dữ mà quở trách Giản Hứa Thu có thái độ không phải với cô ta, thái độ vô cùng ác liệt. Cũng may là bị Giản Hứa Thu trả lại từng cái một, cuối cùng không còn chút sức nào mà phản bác.
Cô ấy còn nói Trịnh Dục Tiệp nói không lại Giản Hứa Thu liền khóc lê hoa đái vũ, bộ dáng vô cùng khó coi.
Nàng nói sắc mặt Trịnh Dục Tiệp rất khó coi, vì một người đàn ông mà lừa dối chị bé Hứa Thu, còn có mặt mũi mà quay trở lại, đúng là rất buồn nôn.
...
"Đây là sự thật sao?" Chờ tôi xem xong, Hiểu Lê liền hỏi tôi.
Tôi nói: "Không chênh lệch nhiều lắm."
Xét thấy Tuyết Lê chưa không nói chi tiết, tôi lại bổ sung thêm vài câu cho Hiểu Lê nghe.
Hiểu Lê sau khi nghe xong hít một hơi thật sâu, hỏi ta: "Mày còn ổn không?"
Tôi nói: "Không có việc gì."
Chỉ là cãi nhau ầm ĩ mà thôi, có phải chưa từng cãi nhau với Trịnh Dục Tiệp đâu.
Hiểu Lê phì một tiếng: "Trịnh Dục Tiệp đúng là có bệnh mà."
Tôi cũng cười theo.
Không có ý định lại nói tiếp về đề tài này, tôi hỏi: "Muốn giới thiệu mày với Tuyết Lê không, hai người đều thích Tiểu Hòa Hòa mà, nói không chừng còn có chung chủ đề đó, cùng ở chung một nhóm, có thể hỗ trợ qua lại lẫn nhau."
Hiểu Lê cười: "Hỗ trợ cái gì, chỉ là một nhóm chat trên bên mạng mà tôi, làm một dân mạng xa lạ vẫn tốt hơn. Con bé nhỏ hơn tao tận 9 tuổi, ngoại trừ Tiểu Hòa Hòa ra thì bọn tao còn chủ đề chung gì nữa." Cô ấy dừng một chút, cười nói: "Nhưng có vẻ mày rất thu hút mấy đứa nhỏ nha, không phải trước đó trong tiệm mày cũng có một bé nhỏ hơn mày mấy tuổi suốt ngày nói muốn theo đuổi mày à."
Tôi bất đắc dĩ: "Con bé nó đùa thôi."
"Nhưng mà hôm nay tao hơi bị sốc khi trong nhóm của Tiểu Hòa lại bàn tán về bọn mày đó, fan hâm mộ Tiểu Hòa Hòa có mười vạn, fan hâm mộ và mày Trịnh Dục Tiệp cộng lại còn chưa được một nửa của người ta nữa, vậy mà lại có fan hâm mộ chung." Hiểu Lê cười trộm hai tiếng: "Hôm nay tao còn nghe nói, trước kia trong nhóm còn có cả fan CP [1] của bọn mày nữa, nhưng mà sau này hình như bị quản lý đá rồi."
[1]: fan couple.
Tôi hiếu kì: "Đá? Vì sao?"
"Nghe nói lúc ấy những người kia thường xuyên gửi ảnh màn hình Weibo của bọn mày, có thể là do quá ồn ào quá phiền đó. Hiện tại rất nhiều thần tượng đều kiêng kị việc fan hâm mộ bình luận hoặc nhắc tới người khác ở trong nhóm của mình, mày không biết sao?" Hiểu Lê nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Cho nên nãy tao mới lo Tuyết Lê cũng sẽ bị đá."
Sau khi Hiểu Lê cúp máy, tôi tiếp tục về phòng tắm sấy tóc, còn chưa sấy khô thì điện thoại lại rung lên.
Lần này là Lục Tuệ gọi tới.
Tôi để máy sấy xuống rồi mới nhận điện thoại, mở miệng: "Tuệ Tuệ, sao vậy em? Trễ rồi mà còn gọi cho chị vậy."
Em ở bên kia trầm mặc một giây rồi mới mở miệng hỏi: "Chị đang làm gì?"
Ta nói: "Sấy tóc, sao vậy?"
Em lại tiếp tục im lặng, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Tiệm mới trang trí đến đâu rồi?"
Ta trả lời: "Có lẽ mười ngày nữa sẽ xong, gần đây đang mua bàn với vật dụng trang trí."
Em lại hỏi: "Tối chị có ăn cơm đúng giờ không?"
Bị em hỏi như vậy khiến tôi lập tức chột dạ, tối nay đúng là tôi chỉ ăn một túi bánh.
Nhưng sự quan tâm của em có chút kỳ lạ, nếu như ngày nào em cũng quan tâm như vậy thì tôi đã không nghi ngờ, nhưng đột nhiên như vậy....
Tôi hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Tuệ ở đầu kia lại im lặng suốt mấy giây rồi mới trả lời: "Không có gì."
Tôi nhỏ giọng thăm dò: "Tâm trạng không tốt?"
Em trả lời: "Không có."
Cả hai bên đồng thời im lặng, tôi cảm thấy có vẻ như em vẫn ổn, liền đặt điện thoại lên bậc cao nhất của bồn rửa tay, mở loa ngoài.
Lấy kem dưỡng mắt từ trong ngăn tủ ra, chấm một chút lên đầu ngón tay, sau đó lại lấy các loại kem dưỡng rồi cấp nước ra thoa lên mặt, cuối cùng mới lấy máy sấy tóc sấy đầu tóc vẫn còn hơi ướt. Lúc ra khỏi phòng tắm thì tôi sờ túi vài cái mới nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi.
Lại quay lại lấy điện thoại, thế mà lại phát hiện vẫn còn đang kết nối cuộc gọi.
"Tuệ Tuệ?" Tôi hỏi thử.
Lục Tuệ liền đáp: "Đến ngay đây."
Tôi bật cười: "Sao nãy giờ em không nói gì hết vậy."
Em nói: "Em đang nghe."
Tôi hỏi: "Nghe cái gì?"
Em trả lời: "Nghe chị."
Lúc em nói câu này thì ngoài cửa sổ có một cơn gió thổi tới, khiến những sợi tóc chạm vào má tôi, có chút ngứa.
Tôi thở dài trong lòng, dứt bỏ tạp niệm mà cười lên: "Mới sấy tóc, có ồn không?"
Lục Tuệ trả lời tôi: "Không ồn."
Tôi ồ lên, nhìn em có vẻ không muốn nói gì với tôi lắm, bèn nói nhỏ vào micro: "Đi ngủ sớm đi, mấy bữa tối nay có hơi lạnh, tối ngủ nhớ đắp mền kín đừng để bị cảm nha."
Lục Tuệ: "Ừm."
Ban đêm trước khi ngủ, Hiểu Lê lại tìm đến tôi. Cô ấy nói trong nhóm của Tiểu Hòa Hòa đang điên cuồng thảo luận về CP mà bọn họ đang gặm đường [1], có vài người còn nhắc tới tôi cùng Trịnh Dục Tiệp, sau đó bắt đầu than vãn vì sao Trịnh Dục Tiệp lại làm như thế.
[1]: nôm na là ăn cơm chó, ăn cẩu lương của CP mà bọn họ đu ấy.
"Trịnh Dục Tiệp đã xóa tất cả những bài về mày trên Weibo, trước đó còn có người mắng cô ta dưới bài đăng đầu trang của cô ta, bây giờ cô ta khóa bình luận luôn rồi." Hiểu Lê vừa nói vừa gửi ảnh cho tôi.
Tôi nói: "Khó trách gần đây tao có nhiều fans hơn, còn thường xuyên nhận được mấy tin cố lên các kiểu."
Hiểu Lê cười: "Mày đột nhiên trở thành đối tượng để mọi người hóng hớt, xin hỏi mày có cảm tưởng gì không?"
Ta trở mình: "Cảm tưởng là, mày thấy tao có nên ghim đường liên kết giới thiệu Tây Phong Thoại lên đầu Weibo không, có khi sẽ có nhiều khách hơn đó?"
Hiểu Lê tặc lưỡi: "Thương nhân đúng là thương nhân mà."
"Đúng thế." Tôi cười nhạt: "Đích đến của võng hồng nha, mở tiệm."
Hiểu Lê thở dài: "Chúc mừng mày, mày đã sống cuộc sống bình yên nhất trong tưởng tượng của bọn mình."
Tôi giả bộ tủi thân: "Vậy mày sẽ yêu người đã từng bị tổn thương như tao sao?"
Hiểu Lê: "Yêu mày có giảm giá không?"
Ta cười: "Vẫn giảm 20%, yêu thì giảm 10%."
Việc Trịnh Dục Tiệp tới chẳng qua là một việc nhỏ xen vào mà thôi, cuộc sống vẫn cứ thế mà trôi. Vài ngày sau, tôi tìm một vài người tới giúp quét dọn cửa hàng mới một phen, mặc dù chưa xử lý chi tiết nhưng khi đứng tại cửa tầng một rồi nhìn vào, thì tôi thích hết mọi ngóc ngách của nơi này.
Lục Tuệ tới lúc tôi đang đi mua máy điều hòa, lúc đó là cuối tuần, em gọi điện thoại cho tôi nói là đang trên đường về nhà. Tôu nói là tôi đang chuẩn bị tới cửa hàng nào đó để mua máy điều hòa, em không hề nghĩ ngợi lập tức nói muốn tới tìm tôi.
Lúc em đến thì nhân viên hướng dẫn của cửa hàng đang giới thiệu chiếc điều hòa ở trước mặt tôi.
Một chiếc máy nhìn qua thì hết sức bình thường lại bị cô ta thổi phồng vô cùng, nào là thông minh thế nào rồi còn có thể điều khiển từ xa bằng điện thoại. Nhiều thứ nghe một lần chưa hiểu thì nhất định phải giải thích lại mấy cái công năng gân gà [2] đó một lần nữa.
[1]: Ví với chuyện làm một việc nào đó không có ý nghĩa, không có giá trị nhưng không làm thì tiếc.
Tôi liếc nhìn số tiền kếch xù dán bên cạnh chiếc điều hòa này, mở miệng hỏi: "Có chiếc điều hòa nào có thể làm mát không?"
Lục Tuệ đứng cạnh tôi phì cười một tiếng.
Nhân viên hướng dẫn nhìn tôi đầy khó hiểu, trả lời hài hước: "Dạ chị ơi, máy điều hòa nào cũng có thể làm mát mà."
Tôi cười rồi nói: "Cảm ơn, chúng tôi dạo xem cái đã."
Cửa hàng này rất lớn, bên trong có đủ loại đồ điện, sau khi tôi và Lục Tuệ đi dạo quanh khu điều hòa, thì lúc sau lại tới khu bán tủ lạnh.
Sau khi hàn huyên vài câu về tiến trình của tiệm mới, thì tôi đột nhiên dừng chân trước một chiếc tủ lạnh hai cửa nào đó.
Tôi mang theo sự hiếu kỳ mà vòng quanh chiếc tủ lạnh một vòng, cuối cùng thì đứng đối diện với nó.
Tôi nói: "Chị chưa từng dùng cái tủ lạnh nào lớn chừng này hết."
Lục Tuệ quay đầu nhìn tôi, hỏi: "Muốn mua sao?"
Tôi gật đầu: "Rất muốn mua."
Lục Tuệ lại hỏi tôi: "Không phải lúc chị mua nhà đã mua tủ lạnh rồi sao?"
Tôi quay đầu nhìn em.
Đây là lần thứ hai em nhắc tới căn nhà này với tôi kể từ lần tôi nhắc với em trước đó
Tôi đúng là muốn mua tủ lạnh kiểu này cho nhà mới của tôi.
"Vẫn chưa mua." Tôi lắc đầu: "Chị chưa mua đồ điện gì hết, do nghĩ là vẫn chưa dọn vào nên vẫn không vội."
Lục Tuệ ừ một tiếng, nói: "Lúc nào dẫn em tới xem thử đi."
Tôi nhìn em đầy nghi ngờ: "Em muốn đi?"
Lục Tuệ: "Dạ."
Cô bé này đúng là trưởng thành rồi, chủ động nhắc tới việc này thì không nói, không những không khóc không quậy mà còn muốn tới thăm nhà nữa.
Tôi vô cùng mừng rỡ ở trong lòng: "Được chứ." Tôi chỉ cái tủ lạnh trước mặt: "Chờ chị nghiên cứu cái tủ lạnh hai cửa này xong, đợi giao hàng rồi bọn mình liền qua."
Em lại hỏi: "Chị muốn vào ở sao?"
Tôi lắc đầu: "Tạm thời thì không, bây giờ không phải đang ở chung sao, chờ mẹ em về rồi chị lại dời qua."
Tôi vừa dứt lời thì đột nhiên em lại dừng bước.
Tôi đi trước em vài bước thì lại thấy em không đuổi theo, quay người vỗ vai em, cười nói: "Đi thôi, bọn mình mua cái điều hòa vừa mới nhìn đi."
Tôi cũng không biết vì sao đột nhiên tôi lại nhắc tới chủ đề thương cảm như thế, có lẽ tôi chỉ muốn xem thử Lục Tuệ có thấy buồn khi tôi rời đi hay không. Mà thoạt nhìn vẻ mặt của em thì có vẻ rất buồn, khiến cho người ta khó mà không đành lòng nói tiếp về đề tài này.
Đã ở với em nhiều năm như thế, lòng tôi đương nhiên muốn em nhớ thương tôi rồi. Tốt nhất là sự nhớ thương này có thể khắc cốt minh tâm, có thể ở ngày tôi rời đi thì nắm chặt tay tôi, khóc lóc không chịu buông ra.
Haha, nghĩ hơi bị xa quá.
Việc mẹ em sang năm sẽ về cũng chỉ là mới nói như thế, năm qua năm, ai có thể nói trước được tương lai chứ.
Sau khi mua điều hòa xong, tôi liền lái xe chở Lục Tuệ tới cửa tiệm mới.
Đây là lần đầu tiên em đến nơi này, vô cùng mới lạ, từ cửa vào trong, tầng trên tầng dưới đều em đều dạo quanh rất cẩn thận, mà tôi thì giống như là một hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu từng chút từng một.
"Đây là quầy bar."
"Đây là sảnh lớn."
"Đây là phòng bếp."
"Đây là thảm cỏ, đến lúc đó sẽ bỏ ít đồ trang trí ở đây."
"Chỗ này thì bữa sau sẽ dùng ván gỗ ngăn cách, sẽ có nhiều không gian hơn."
"Toàn bộ bên này sẽ làm phòng riêng."
"Chỗ này là phòng làm việc của chị nè em."
Đây là lần đầu tiên tôi có phòng làm việc của riêng mình, nên lúc tôi nói những lời này thì vô cùng vui vẻ.
Quả nhiên Lục Tuệ nghe xong liền nhướng mày nhìn tôi: "Có cả phòng làm việc à."
Tôi gật đầu: "Đúng rồi, sau này có thể làm biếng công khai đó, chi sẽ mua một cái giường nhỏ ở đây, mệt thì có thể ngủ ở đây luôn đó."
Lục Tuệ bật cười: "Quỷ lười."
- ----
Vui nên đăng 2 chương