Editor: Lăng
Tuyết Lê?
Tôi sửng sốt khuôn mặt của em gái này mất mấy giây, từ bạn bè của em gái, bạn bè của cháu trai, hay những học sinh tôi từng làm gia sư, bạn học của Lục Tuệ, và cả những khách quen nữa, đều không hề có ấn tượng với em gái tên Tuyết Lê này.
Nhưng giả vờ quen biết thì tôi vẫn rất là lành nghề nha, đây là kỹ năng cơ bản của một bà chủ mà.
"Tuyết Lê à." Tôi đứng lên nhìn cô ấy, cười hỏi: "Sao vậy?"
Cô ấy thấy tôi khách sáo như vậy, vươn tay muốn nắm ống tay áo tôi, nhưng cánh tay kia của đối phương vươn đến giữa không trung lại rụt về lại, cô ấy có vẻ hơi ngượng ngùng, sự ngượng ngùng này làm tôi suy đoán có lẽ chúng tôi không thân quen lắm.
Tuyết Lê nói: "Hôm qua em nhìn thấy Trịnh Dục Tiệp đăng Weibo."
Tôi hỏi: "Cô ấy đăng gì?"
Tuyết Lê nói: "Cô ta nói hai người đã chia tay, riêng bản thân vẫn ổn."
Ta ồ một tiếng.
Lần này, đại khái tôi đã biết Tuyết Lê là ai.
Tết năm đó sau khi Trịnh Dục Tiệp đưa ra vô số lời phàn nàn, hấp dẫn không ít sự chú ý của cư dân mạng, sau khi sóng gió trôi qua thì cô ta lại bắt đầu khoe sự ân ái của chúng tôi, đăng những chuyện sinh hoạt thường ngày, thỉnh thoảng cũng sẽ đăng hình của chúng tôi.
Tôi đặc biệt để ý đến điều này, lần nào cô ta cũng sẽ đem những chuyện đẹp nhất trong cuộc sống của chúng tôi để đăng lên Weibo. Tỷ như tháng trước cô ta đã chụp màn hình một đoạn tin nhắn giữa chúng tôi, thật ra đoạn tin nhắn này ở trong cả cuộc trò truyện thì không có gì, nhưng cắt riêng ra thì trông rất ngọt ngào
Lúc tôi bấm vào xem thì đã có vài chục bình luận, tất cả đều nói cẩn thận cẩu lương.
Dân mạng rất dễ bị những chuyện bề nổi này che mắt, nghĩ lại thì có lẽ khi đó cô ta đã cùng Cao Trạch Kiến ám độ trần thương [1], tôi liền cảm thấy buồn nôn.
[1]: Ám Độ Trần Thương nghĩa là "Ngầm vượt con đường Trần Thương". Tức là người chơi chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới để làm nên chiến thắng. Đây là mưu kế phát xuất từ một câu chuyện lịch sử thời Hán Sở Tranh Hùng trong lịch sử Trung Hoa.
Mà Tuyết Lê trước mặt này, có lẽ là fan couple của tôi và Trịnh Dục Tiệp đi, rất nhiều người từ chỗ Trịnh Dục Tiệp tìm được Weibo của tôi, thuận tiện cũng theo dõi tôi, cũng có rất nhiều người khi nói chuyện với tôi sẽ nói là rất thích chúng tôi, thậm chí có một số người sẽ tâm sự chuyện phiền lòng với tôi.
Tuyết Lê là một trong số đó.
Chỉ là tôi không thể nào nhớ nổi, cuối cùng là có phải cô ấy vì muốn come out nhưng lại không biết làm thế nào để come out, hay là bối rối vì không biết sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì, hoặc là người nào đó bởi vì ở cùng bạn gái quá lâu mà còn cảm giác ngọt ngào thích thú như ban đầu.
Những phiền não này là phiền não của đại đa số người trên đời, chỉ cần bạn có được thì bạn sẽ trải qua, mà thời gian tự nhiên sẽ giải quyết hết thảy sau khi trải qua những điều đó.
Đạo lý của người khác cũng không phải là kinh nghiệm sống của cô ấy, mà có lẽ đối phương ngay cả kinh nghiệm đều không có, khi xử lý vấn đề của bạn thì họ thường nghĩ đến một kinh nghiệm tương tự điều đó, sau đó lại đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ vấn đề.
Con người của tôi tương đối lười, mặc dù tôi thích hóng hớt nhưng tôi lại không nguyện ý suy nghĩ về những chuyện hóng hớt này nha.
Hơn nữa, tôi cũng không phải là blogger tình cảm.
Cho nên tôi thường trả lời: Cố lên ~
Tôi mời Tuyết Lê ngồi vào ghế đối diện. Sau đó lại đẩy máy tính vào trong, để cô ấy đặt đồ uống của mình lên bàn.
Cô ấy hỏi: "Chị và Trịnh Dục Tiệp chia tay thật à?"
"Đúng vậy." Tôi gật đầu, hỏi cô ấy: "Em tới để an ủi tôi sao?"
Cô ấy liền gật đầu: "Đúng vậy."
Cô ấy hút một hơi thật mạnh, tiếp đó còn nói: "Cả đêm hôm qua em đã đọc lại hết Weibo của bọn chị, kéo lại hơn mấy trăm bài lận đó. Sau đó lại phát hiện có thể chung ta ở cùng một thành phố, vì vậy nghiêm túc tìm ảnh của chị, sau đó lại phát hiện ra Tây Phong Thoại này, đúng lúc em ở phụ cận tham gia một buổi lễ tuyển dụng nên liền tới xem thử một chút."
Tôi gật đầu "Ồ" một tiếng: "Thật có lòng, cảm ơn em."
Nói xong tôi lấy menu đặt ở trước mặt cô ấy: "Muốn ăn chút gì không, tôi mời."
Cô ấy liền khoát tay: "Không cần không cần, em ngồi chút liền đi rồi."
Tôi cười cười, ngoắc gọi Tiểu Mạnh tới, gọi cho cô ấy một phần tiramisu.
Tay cô ấy cầm lấy đồ uống, mặt mày cong cong mà nhìn tôi cười: "Cảm ơn, cảm ơn chị."
"Không có gì." Nói xong, tôi hỏi nàng: "Em vừa tốt nghiệp sao?"
Cô ấy lắc đầu: "Tháng 9 là trở thành sinh viên năm cuối, muốn đến xem trước thôi."
Tôi gật đầu, nhìn cô ấy cười: "Em gái chị tháng 9 này cũng là sinh viên năm cuối."
Có lẽ là do Lục Tuệ mà tôi đã hàn huyên với cô ấy vài điều về sự phát triển trong tương lại, đầu tiên thì cô ấy kể với tôi về định hướng nghề nghiệp của mình, sau đó lại nói đến những phương hướng mà các đàn anh đàn chị, tiền bối đi của cô ấy vạch ra. Có lẽ là do tôi nghe quá chăm chú, hỏi quá cẩn thận nên cuối cùng cô ấy liền kể hết toàn bộ kế hoạch cho tôi nghe.
Cô ấy nói rằng có thể cô ấy sẽ cân nhắc tham gia kỳ thi công chức bởi vì nhà cô ấy có thể đi cửa sau để tìm một chức vụ nhỏ cho cô ấy, sau khi nói điều này thì cô ấy lại nói là bản thân muốn tự xây dựng sự nghiệp, nhưng cô ấy lại chưa nghĩ ra là muốn làm gì, tốt nhất là buông thả, an nhàn mà có thể kiếm tiền.
Tôi cười nhạt, ước mơ này có chút quen thuộc nha.
Cuối cùng cô ấy nói gì tôi cũng không nhớ nữa, nhìn cô ấy rốt cuộc cũng ăn xong chiếc bánh tiramisu trong đĩa của mình.
Cô ấy vừa cắn nĩa vừa nói: "Sao em lại nói nhiều với chị vậy nhỉ, hôm nay em tới đây đâu phải để tâm sự mấy chuyện này với chị đâu."
Hai tay tôi chống đầu nhìn cô ấy, cười hỏi: "Vậy em tính nói chuyện gì với tôi?"
Có lẽ là do bằng tuổi Lục Tuệ nên khi nói chuyện với cô ấy, dường như tôi có chút bộ dạng hiền lành của một người chị.
Cô ấy đột nhiên hạ giọng xuống, hai tay chống lên bàn tới gần tôi, nói: "Hôm qua dưới bài đăng của Trịnh Dục Tiệp em thấy có người bình luận cô ấy vượt rào, nhưng là rất nhanh đã bị xóa." Cô ấy nói xong thì đột nhiên mím môi lại, hình như muốn tìm từ để nói thế nào mới có thể không tổn thương đến tôi.
Hôm nay cô ấy tới đây góp vui cho chuyện chia tay của tôi là đủ khiến người ta thương tâm rồi.
Cho nên để không làm em gái này khó xử thì tôi đã nói: "Đúng vậy, cô ấy vượt rào với gã đàn ông đó."
Tuyết Lê lui lại một chút, che miệng lại, một mặt kinh ngạc.
Trịnh Dục Tiệp mấy năm nay ở trước mặt đám dân mạng luôn tỏ ra một tiểu thụ vô cùng nghe lời, đời này không phải tôi thì quyết không giả.
Nhưng xin lỗi nha Trịnh Dục Tiệp, người đang làm thì trời đang nhìn.
Nhưng mà em gái gì đó ơi, cô kinh ngạc hơi bị lâu thì phải?
Ở phía đối diện thì cô ấy cứ như tranh tĩnh vật vậy, phải hơn một phút đồng hồ thì cô ấy mới bỏ cánh tay đang che miệng xuống, thanh âm đề cao lên mấy lần, gần như là phát ra từ khoang mũi, cô ấy nói: "Sao có thể!"
Tôi nhìn bộ dạng của cô ấy, đột nhiên lại nhớ tới Lục Tuệ.
Quả nhiên là em gái nhà mình có khác, người ngoài nghe được tin này, sẽ chỉ kinh ngạc rồi bắt đầu nhiều chuyện, mà Lục Tuệ khi đó, việc đầu tiên em làm là quan tâm đến tâm tình của tôi.
Có lẽ là cô ấy đã nói xong những chuyện cần nói, cũng có lẽ là đã được mục đích của việc đến đây ngày hôm nay, cũng có thể là do hội chợ tuyển dụng sắp bắt đầu, nên cuối cùng Tuyết Lê cũng cảm ơn tôi vì đã chiêu đãi cô ấy rồi rời đi.
Sau khi cô ấy đi, tôi lại tiếp tục xem hết nửa tập phim còn lại.
Vị trí hiện tại của tôi được ngăn lại thành một không gian nhỏ, biến thành một hình thang bất quy tắc, nhiều nhất chỉ có thể để được một bàn hai người ngôi, hơn nữa bố cục rất xấu. Lúc ấy khi đi coi nhà, tôi và Hiểu Lê đã đứng ở nơi này rất lâu, đầu óc chuyển động cực nhanh nghĩ xem phải nên xử lý như thế nào, cuối cùng dứt khoát quyết định giữ lại cho tôi dùng.
Tầm nhìn tốt, đủ để giám sát nhân viên, hơn nữa lại hẻo lánh, sẽ không làm phiền khách hàng.
Tây Phong Thoại vào buổi chiều mang theo chút hương vị lười nhác, trong tiệm lại mở vài bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng, có bảy tám bàn khách, tiếng pha chế đồ uống của Tiểu Mạnh, tất cả đều làm tôi suýt nữa thì ngủ quên đến mấy lần.
Nhưng kinh nghiệm sống đã nói cho bạn biết, buổi chiều mà cứ nhàn nhã thế này thì chắc chắn sẽ có chuyện gì đó làm phiền bạn.
Nếu không phải là âm thanh lắp đặt thiết bị trên lầu, thì cũng là tiếng trẻ con khóc ở dưới lầu.
Tôi là bị Hiểu Lê nhắn tin Wechat mà giật mình, cô ấy ăn tin liên tục để khiến tôi chú ý, nhắn liên hơi 20 tin.
Nhưng chỉ tóm gọn lại như sau.
Hiểu Lê: Hứa Thu!
Hiểu Lê: Hứa Thu!
Hiểu Lê: Mày biết tao vừa lướt Weibo thấy gì không?!!
Hiểu Lê: Tiểu Hòa Hòa đăng Weibo!
Hiểu Lê: Cô ấy hỏi là làm sao để theo đuổi con gái!
Hiểu Lê: Cô ấy vậy mà lại hỏi, Làm thế nào! Theo đuổi! Con gái!
Tống Hiểu Lê kích động lên liền trở nên bộp chộp như vậy đó, một chút cũng không giống dáng vẻ của một người ba mươi tuổi đã lên chức mẹ.
Tôi thì không giống nha.
Sau đoạn tin nhắn này của cô ấy thì tôi nhịn không được mà chen ngang: Tiểu Hòa Hòa là ai?
Giao diện thể hiện cô ấy ở bên kia đang gõ tin nhắn, tiếp đó lại biến thành avatar của Hiểu Lê, sau đó lại biến thành đối phương đang nhập tin nhắn.
Giày vò một hồi lâu, thế mà cuối cùng cô ấy chỉ nhắn một dấu câu.
Hiểu Lê:?
Thông qua dấu hỏi này thì tôi đoán có lẽ người bạn Tiểu Hòa Hòa này từng được Hiểu Lê đã từng đề cập với không, còn đề cập không chỉ một lần.
Sau đó kết hợp chủ đề mà chúng tôi nói mấy ngày nay, tôi lập tức nghĩ đến trước đó cô ấy đã đề cập đến một ca sĩ cover nào đó.
Gọi là gì nhỉ?
Tôi: A ~
Tôi: Trúc Nhất Hòa hả
Hiểu Lê: Là Trúc Ngôn Nhất Hòa!
Hiểu Lê: Mày chưa nghe bài hát kia chứ gì.
Tôi: Ha ha ha lỡ bị bạn mình phát hiện rồi.
Tôi: Lát nữa tao nghe liền.
Lúc này bên quầy bar đột nhiên vang lên tiếng thủy tinh bị vỡ, tôi nhanh chóng đặt điện thoại xuống rồi đi qua đó, thấy Tiểu Mạnh đang ngồi xổm trên mặt đất.
Tôi kéo bím tóc đuôi ngựa của cô ấy, nói: "Đừng nhặt đừng nhặt, chị lấy chổi quét một chút, em lấy cây lau nhà tới đây đi."
Cô ấy "Ồ" một tiếng rồi lập tức chạy đi.
Thoạt nhìn thì Tiểu Mạnh bị dọa cho phát sợ, khi tôi lau sàn thì không nói lời nào, tựa hồ đang chờ bị phê bình.
Điều này khiến tôi không khỏi nhớ lại một hôm nào đó khi Lục Tuệ còn học cấp ba, khi đó tôi vừa mở Tây Phong Thoại, mua rất nhiều đồ trang trí, có một búp bê sứ trông rất lạ, sau khi mua về liền thuận tay đặt lên tủ giày, đợi chuẩn bị đi ra ngoài thì cầm theo.
Mà bất hạnh thay, lúc Lục Tuệ về nhà cúi đầu thay giày thì túi xách quét qua con búp bê đó, con búp bê đó liền "Bộp" một tiếng rơi trên mặt đất.
Lúc ấy sắc mặt Lục Tuệ cũng không tốt lắm, tôi đi qua thì bắt gặp em đang ngơ ngác đứng tại chỗ, nửa ngày mới nói được một câu: "Thật xin lỗi."
Tôi đoán có lẽ đây là lần đầu tiên cô bé này làm hỏng một món đồ nào đó, nên cũng không biết phải làm sao. Tôi thấy thế liền vội vàng bày ra vẻ không quan tâm, cười nói mấy câu không sao đâu, lại hỏi có phải em sợ không?
Em nói không, sau đó liền tính ngồi xuống nhặt mảnh vỡ, lập tức bị tôi ngăn lại.
Tiểu Mạnh phụ tôi dọn sạch chỗ đó, cẩn thận từng li từng tí hỏi tôi cái ly đó giá bao nhiêu?
Tôi cười cười, vỗ vỗ vai của tôi: "Không có việc gì, em tiếp tục làm đi, đừng để khách đợi."
Sau khi xử lý xong, tôi về lại vị trí của mình, chỉ một lúc sau thì Hiểu Lê đã nhắn liền cho tôi mười mấy tin nhắn.
Hiểu Lê: Quên đi,
Hiểu Lê: Đó không phải là trọng điểm.
Hiểu Lê: Trọng điểm là cô ấy nói muốn theo đuổi con gái.
Hiểu Lê: Hơn nữa phần lớn bình luận ở phía dưới đều hỏi cô ấy có phải tính ra tay hay không.
Hiểu Lê: Cô ấy thế mà cũng thích con gái.
Hiểu Lê: Hơn nữa nhìn câu trả lời của mọi người.
Hiểu Lê: Tao nghi là cô ấy đã thích cô gái đó được một thời gian rồi.
Hiểu Lê: Không phải là nghi, là khẳng định.
Hiểu Lê: Trời, Hòa Hòa của tao muốn yêu đương rồi.
Hiểu Lê: Sau này cô ấy sẽ càng hát ngọt hơn sao.
Hiểu Lê: 【 chia sẻ ca khúc 】
Hiểu Lê: 【chia sẻ ca khúc】
Hiểu Lê: Gửi trước cho mày hai bài tao thích nhất.
Hiểu Lê: Nhất định phải nghe đó nha mậy!!!
Tôi mất nửa ngày để đọc hết số tin nhắn này, lại không tổng kết ra vài câu ý nghĩa sau khi đọc xong.
Vì vậy tôi không thể làm gì khác hơn là nhắn lại một chữ "Được", sau đó bật ca khúc mà cô ấy gửi cho tôi.
Nhưng có vẻ như tôi và cái cô Tiểu Hòa Hòa kia không có duyên phận rồi, khúc nhạc dạo còn không chưa hết thì lại thấy Tuyết Lê tiến vào.
Cô ấy còn mang theo một đám người nữa.
- --
Chương này không có Tuệ Tuệ của mình. Mà mình cũng không nghĩ là Hứa Thu là công đó, nhưng biết đâu được