Mộ Thừa Phong như một kẻ điên, nói không ngừng:
"Tiểu Tuệ, ngày hôm đó trời mưa tầm tã, anh và em đang ăn chung một chiếc bánh mỳ trong một căn nhà hoang rách nát, đôi vợ chồng trẻ tiến đến, từ trên cao nhìn xuống chúng ta, ánh mắt khinh miệt, bọn họ xem chúng ta như sâu bọ, rác rưởi, nói một câu:
"Trong hai người, ai muốn được nhận nuôi?"
Khi đó, em và anh đều muốn đối phương được nhận nuôi, bởi đây là một cơ hội hiếm có, em cố gắng nói hết điểm tốt của anh ra, hy vọng đôi vợ chồng kia có thể nhận nuôi anh, cho anh đi học.
Lúc đó anh nghĩ, em chỉ là một cô bé 4 tuổi, nếu rời xa anh, nếu không có anh ở bên, em phải sống như thế nào đây?
Vì vậy, anh cố gắng tận lực thuyết phục hai người kia nhận nuôi em.
Bọn họ nghĩ em còn nhỏ tuổi, dễ nuôi hơn, vì vậy quyết định lựa chọn em.
Khoảnh khắc hai chúng ta sắp chia xa, em khóc không ngừng, trong miệng luôn gào thét một câu:. Đọc truyện hay, truy cập ngay # tr umtruyen. or g #
"Anh trai, anh trai, em không muốn rời xa anh, chúng ta cùng nhau nhặt ve chai được không? Em không cần được nhận nuôi, cũng không cần đi học, em chỉ cần anh thôi!"
Lúc đó, anh suýt chút nữa đồng ý giữ em lại, nhưng may mắn là anh đủ lý trí để từ chối, anh nói:
"Em phải cố gắng học thật tốt, sau này mới có thể giàu, có nhiều tiền, lúc đó mới nuôi anh được."
Em nghe xong, cảm thấy có lý, sau đó không tiếp tục khóc nháo nữa mà cùng đôi vợ chồng kia rời đi, trước khi đi, em còn..."
Nói đến đây, Mộ Thừa Phong nhìn về hư vô, đôi mắt trở nên dịu dàng, như đang nhớ đến một đoạn ký ức đẹp:
"Tuệ Tuệ, em biết không? Trước khi đi, em còn hôn vào trán anh, nhỏ giọng nói:
Anh trai, tạm biệt, sau này gặp lại, em nhất định sẽ gả cho anh!"
Nói xong, ánh mắt hắn trở nên đỏ rực, chứa đầy tơ máu, tiến đến bóp mạnh cổ cô, khiến cô khó thở vô cùng, hắn gào lên:
"Tại sao? tại sao em lại thất hứa? Em gả cho Cố Đình Bắc là vì bị gia đình ép, anh không nói gì, nhưng tại sao sau khi ly hôn, em lại ở bên Cố Trì? Hắn ta có gì tốt, hắn ta hơn anh ở chỗ nào?"
Đôi mắt Diệp Tuệ trợn tròn, không khí xung quanh như bị pha loãng, khiến cô ngột ngạt, lúc cô sắp không chịu đựng nổi nữa, Mộ Thừa Phong mới buông ra, để lại trên cổ cô một dấu hằn đỏ.
Vừa rồi, Mộ Thừa Phong tận lực nhắc lại chuyện xưa, khiến đầu óc cô ong ong, một loạt ký ức tràn về, những hình ảnh cô và hắn, hai đứa trẻ đơn thuần vui vẻ ở bên nhau trong cô nhi viện, sau đó cô nhị viện xảy ra hoả hoạn, cô và hắn may mắn sống sót, cùng nhau nhặt ve chai kiếm cái ăn cái mặc, cảnh tượng thập phần hoà thuận lại ấm áp.
Cả hình ảnh đôi vợ chồng trẻ kia cưỡng chế tiêm một loại chất lỏng vào người cô.
Là loại thuốc khiến người ta mất đi một đoạn ký ức.
Cô vội vàng hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh, nghĩ cách kéo dài thời gian để chờ người đến cứu.
Mộ Thừa Phong đang chờ đợi câu trả lời của cô, nhưng mãi chẳng nghe thấy, lúc hắn sắp mất đi kiên nhẫn, rốt cuộc cũng nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô:
"Mộ Thừa Phong, nếu như lúc em bị Cố Đình Bắc đuổi ra khỏi nhà, còn suýt bị đám lưu manh cưỡиɠ ɧϊếp, nếu lúc đó anh kịp thời xuất hiện để cứu em, cho em nhìn thấy hy vọng, có lẽ em sẽ động lòng với anh."