Hàn Mỹ Linh chỉ tay vào mặt anh, giọng nói run run:
"Cậu... cậu được lắm! Cố Trì, cậu thật sự rất được! Tôi vì nghĩ cho cậu, vì muốn tốt cho cậu, cậu thế nhưng lại dám đánh tôi!"
Nói xong, cô ta ôm lấy một bên má, khóc thút thít chạy đi.
Diệp Tú Nhi đứng bên cạnh, thấy thời cơ đã tới, liền xuất đầu lộ diện, diễn trò trước mặt anh:
"Cố Trì, anh... sao anh có thể quá đáng như thế? Chị Mỹ Linh chỉ vì muốn tốt cho anh thôi mà? Em và Diệp Tuệ quen nhau từ nhỏ, con bé kia là loại người gì, em biết rõ hơn ai hết. Tâm ngoan thủ lạt, tàn nhẫn lại vô tình, cô ta đối với anh chưa chắc đã là tình yêu, anh hà cớ gì phải vì cô ta mà đối xử với chị Mỹ Linh như vậy?..."
Diệp Tú Nhi còn chưa nói xong, một bên má đột nhiên đau đớn.
Đám người có mặt ở đây đều khϊếp sợ.
Không những đánh Hàn Mỹ Linh, đến Diệp Tú Nhi mà Cố Trì cũng ra tay được?
Cố Trì hôm nay hai lần ra tay đánh phụ nữ, thật sự làm cho người ta mở mang tầm mắt.
Nếu nói Cố Đình Bắc đánh phụ nữ, tất cả mọi người đều tin, nhưng là Cố Trì...
Chắc chắn sẽ không ai tin!
Cố Trì trước mặt truyền thông luôn là bộ dạng lễ phép lại khiêm tốn, còn hay cười.
Không ngờ, lúc anh tức giận lại trở nên đáng sợ như vậy.
Anh nhìn Diệp Tú Nhi như nhìn một người chết, cất lên giọng nói lạnh căm căm:
"Ai còn dám nói những điều như thế về cô ấy nữa, đừng trách tôi không nể mặt."
Diệp Tú Nhi không ngờ anh lại tuyệt tình đến thế, nước mắt lã chã rơi, ôm má chạy đi.
Vốn dĩ cô ta ở trước mặt người khác luôn là dáng vẻ ngọt ngào lại đáng yêu, làm cho không biết bao nhiêu đàn ông ở đây thương nhớ, vì vậy, khi thấy Cố Trì đối xử với cô ta như thế, trong lòng bọn họ vô cùng tức giận, từng người từng người một đồng loạt chất vấn anh:
"Cố Trì, Tú Nhi cũng là vì nghĩ cho cậu, sao cậu có thế ra tay với em ấy?"
"Uổng công trước đây tôi luôn xem cậu là bạn, không ngờ cậu lại đê hèn đến mức ức hϊếp một người phụ nữ yếu đuối."
"Cậu chỉ biết nghĩ cho Diệp Tuệ, tôi nói thật, mong cậu đừng giận, Diệp Tuệ kia vừa nhìn liền biết là loại phụ nữ lẳиɠ ɭơ, chẳng khác gì hồ ly tinh thích câu dẫn đàn ông,..." gã đàn ông còn chưa nói hết câu, đột nhiên cảm thấy đầu óc ong ong, một quả đấm mạnh mẽ rơi trên khuôn mặt của hắn.
Máu tươi từ khoé miệng chảy ra, gã tức điên lên, lao đến định đánh trả Cố Trì, không ngờ còn chưa làm gì được anh, đã bị anh đánh cho bầm dập.
Cố Trì nhìn đồng hồ, đã một giờ chiều, anh đã không còn kiên nhẫn, anh sợ Tuệ Tuệ sẽ gặp nguy hiểm, không muốn tiếp tục tranh luận với bọn họ nữa, chỉ lạnh nhạt lên tiếng:
"Tuệ Tuệ hiện tại không rõ tung tích, ai có lòng thì cùng tôi đi tìm cô ấy được không? Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp."
Không ngờ, đoàn người gần 30 nhân số, trừ Tống Vũ, Cố Đình Bắc và cô tình nhân của hắn - La Tiểu Tuyết ra, không ai chịu đi cùng anh cả.
Cố Trì không nói gì nữa, kết quả này anh đã đoán trước được, khuôn mặt anh không có cảm xúc, cùng 3 người Tống Vũ, Cố Đình Bắc, La Tiểu Tuyết chia nhau ra tìm Diệp Tuệ.