Diệp Tuệ bổ nhào vào người Cố Trì, bộ ngực mềm mại như có như không cọ vào người anh, làm bụng dưới của anh ngày càng nóng, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo, trước mắt anh chỉ còn lại người con gái trên người chỉ khoác chiếc áo sơ mi này.
Anh đưa tay ôm lấy eo cô, đặt bộ quần áo vừa mua sang một bên, bế cô ném lên giường.
Lúc Diệp Tuệ còn đang ngẩn ngơ, anh dùng một tay, xé tan tành chiếc áo sơ mi trên người cô ra.
Đôi môi anh lướt qua môi cô, từ từ di chuyển xuống dưới, ngậm lấy một bên ngực căng tròn kia.
Cơ thể Diệp Tuệ dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh đã sớm mềm nhũn, cô nằm dưới thân anh, chuẩn bị tâm lý để đón nhận sự tấn công từ anh thì... tiếng chuông điện thoại vang lên, bầu không khí ái muội bị phá vỡ.
Cô nhìn Cố Trì, Cố Trì nhìn cô, cả hai cúi đầu nhìn tình hình hiện tại, không biết nên nói gì.
Cuối cùng vẫn là Cố Trì cố nén buồn bực, nhảy xuống giường nghe điện thoại.
Là Tống Vũ gọi anh.
Sắc mặt anh từ bất mãn trở nên nghiêm túc.
Chắc hẳn Tống Vũ đã điều tra ra gì đó nên mới gọi cho anh.
Quả nhiên, sau khi nghe máy, giọng nói gấp gáp của Tống Vũ truyền vào:
"Trì, cứu tôi, tôi đã điều tra ra manh mối quan trọng nhưng trên đường về thì bị người của Tống Khinh Dao chặn lại, nhanh đến cứu tôi, địa chỉ ở.... " Tống Vũ còn chưa nói xong thì đã tắt máy, trước khi tắt máy, âm thanh mà Cố Trì nghe được là tiếng "bốp" vang dội.
Không ổn, Tống Vũ bị tấn công rồi!
Cố Trì vội vàng cầm lấy chìa khoá, chuẩn bị rời đi.
Ra đến cửa, anh bỗng quay đầu lại, chạy đến ôm Diệp Tuệ đang ngồi ngơ ngác trên giường, ôm cô thật chặt, như muốn hoà tan cô vào cơ thể mình, anh nói:
"Tuệ Tuệ, hứa với anh, đừng đi ra ngoài khi anh chưa trở về, nơi này rất an toàn, ít nhất ở nơi này, em sẽ không gặp vấn đề gì. Nghe lời anh, nhé?"
Diệp Tuệ nghe anh nói xong thì sững sờ, những lời này của anh... làm cô không yên tâm chút nào.
Có khi nào lần này anh đi sẽ không trở về nữa không?
Trái tim Diệp Tuệ bất giác run lên.
Cô không dám nghĩ, nếu cuộc sống của cô vắng bóng anh thì sẽ như thế nào.
Cô yêu anh như vậy, là anh kéo cô ra khỏi bóng tối vô tận, là anh cho cô hy vọng, là anh cho cô lý do để tiếp tục sống sót.
Cô không thể mất anh được!
Đôi tay cô siết chặt eo anh, không nói gì, chỉ im lặng không cho anh đi.
Cố Trì không biết nên làm gì để cô buông anh ra cả, anh chỉ có thể đánh mạnh vào gáy cô, nhìn cơ thể Diệp Tuệ từ từ đổ xuống, đôi mắt cô vẫn mở, chỉ là cơ thể không cách nào cử động được. ngôn tình tổng tài
Anh nhẹ giọng nỉ non:
"Tuệ Tuệ, xin lỗi, ở đây chờ anh!"
Diệp Tuệ vô lực nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, nhìn bóng lưng anh khuất dần, một dòng nước nóng ấm từ khoé mắt cô trào ra.
Anh ơi, anh mà không về thì em sẽ yêu người khác đấy!
Anh phải sớm trở về, nếu không sẽ thật sự mất em đấy!
Em ở nơi này chờ anh!
...
Cố Trì dẫn theo hơn 2000 người, xông vào địa điểm vừa tra được.
Anh biết, lần này đi lành ít dữ nhiều, đến Tống Vũ mà bọn người kia còn dám bắt, e là thế lực không tầm thường.
Chỉ hy vọng sẽ giữ được mạng sống trở về, Diệp Tuệ còn đang chờ anh ở nhà, anh không thể để cô chờ cả đời được.
Cố Trì bước vào cánh cổng lớn, theo sau là hơn 2000 người mang đồ đen, bên hông đều được trang bị súng.
Anh vừa bước vào, l*иg ngực đột nhiên đau nhói, anh cúi đầu nhìn xuống.
Là một viên đạn.
...
Nay tôi ốm nên không ra chương mới được, giờ đỡ hơn mới đăng được nè ^^ xin lỗi mọi người nhiều nha.