Vợ Nhỏ Ngọt Ngào, Tổng Tài Sủng Lật Trời

Chương 30: Trì... giúp em đi... em rất khó chịu (H+)

"Bạch phu nhân, người dưới đất kia là Bạch Tử Hân, nếu Tú Nhi không nói thì mọi người cũng biết, bà đừng có giận cá chém thớt như thế, nếu không.... Bạch gia khó mà giữ được."

Đàm San nghe Cố Đình Bắc nói xong, sững sờ.

Đình Bắc là bạn thân của Tử Hân mà? Sao cậu ta lại cùng người ngoài đầy Tử Hân xuống vực thế kia?

Cố Đình Bắc căn bản không thèm giải thích gì thêm, bế Diệp Tú Nhi rời đi.

Trần Tú Mẫn lao vào đánh Bạch Tử Hân vài cái, sau đó cũng bỏ đi.

Những người kia chụp lại một vài tấm ảnh mát mẻ của Bạch Tử Hân xong cũng rời đi nốt.

Ở góc cuối hành lang lúc này chỉ còn lại Đàm San đang gục đầu khóc, và Bạch Tử Hân đang uốn éo cơ thể.

...

So với bầu không khí náo nhiệt ở bên kia, Diệp Tuệ và Cố Trì ở bên này lại chật vật không chịu nổi.

Nguyên nhân là vì Diệp Tuệ lúc đó mặc dù chỉ nhấp một ngụm rượu nhỏ, nhưng do tác dụng của thuốc quá mạnh nên cơ thể cô cũng trở nên khác thường.

Cố Trì phát hiện ra có gì đó không đúng, liền nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc, đưa cô trở về căn cứ của mình.

Anh bế cô vào phòng anh, một đường chạy thẳng đến phòng tắm, sau đó đặt cô vào bồn nước lạnh.

Nước lạnh sẽ làm con người ta tỉnh táo hơn.

Diệp Tuệ cả khuôn mặt lẫn cơ thể đều nóng như lửa, nơi riêng tư vừa tê vừa ngứa, nhìn khuôn mặt Cố Trì đang gần trong gang tất, chút ý thức cuối cùng còn sót lại của cô cũng chậm rãi tan biến.

Cô ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn vào môi anh. Cánh môi ướŧ áŧ của cô trượt xuống, lướt qua yết hầu, chạm đến xương quai xanh của anh.

Vật trong quần của Cố Trì lập tức ngóc đầu dậy kêu gào, Diệp Tuệ cũng thấy phản ứng của anh, cô cười khẽ, kéo khoá quần anh xuống, dùng tay bao lấy tiểu huynh đệ của anh, bàn tay mềm mại chuyển động lên xuống.

Cố Trì xưa nay chưa từng được ăn mặn, bị cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy đã sắp không chịu nổi, nhưng anh vẫn giữ lại một chút tỉnh táo cuối cùng, đẩy cô ra, sau đó chạy thục mạng.

Anh đứng trước giường ngủ, phần dưới trướng đau khó chịu, không còn cách nào khác, anh đành dùng tay để giải quyết.

Tiếng thở dốc trầm thấp vang vọng khắp căn phòng, Diệp Tuệ ở trong phòng tắm vốn đã bình tĩnh lại, sau khi nghe thanh âm của anh, cơ thể lại trở nên khác thường.

Cô không nhịn được nữa, đẩy cửa phòng tắm ra, lần mò tìm đến phòng ngủ của anh.

Cố Trì đang dùng tay để tự an ủi chính mình, không nhìn thấy cô lặng lẽ tiến về phía anh từ đằng sau.

Cô đến gần, quần áo trên người ướt nhẹp đã sớm mất đi tác dụng che chắn, cơ thể cô dán sát vào người anh, hai tay ôm lấy eo anh, nhẹ giọng nói:

"Cố Trì, giúp em đi, em rất khó chịu."

Bàn tay đang chuyển động lên xuống của Cố Trì dừng lại, anh quay đầu, ấn cô vào tường, khàn giọng nói:

"Em sẽ không hối hận?"

"Cố Trì, từ khi theo anh, em chưa bao giờ hối hận, đêm nay cũng vậy... nhanh, giúp em đi!"

Có được đáp án mà mình muốn, Cố Trì buông bỏ tất cả, lần lượt trút bỏ những vật che chắn trên người cô, cho đến khi thân thể cô hoàn toàn bại lộ trước mắt anh.

Ánh mắt anh si mê nhìn cô, mạnh mẽ bế cô lên giường, đôi môi áp sát môi cô, sau đó chuyển sang vành tai, khẽ cắn nhẹ một cái.

Diệp Tuệ vặn vẹo thân thể, lúc này cô đang rất khó chịu, thanh âm nỉ non của cô vang lên, quanh quẩn bên tai Cố Trì khiến anh mất hết lý trí:

"Ưʍ... Trì, em muốn anh... lấp đầy em."