Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!

Chương 44: Thói Quen

Nghiên Trì buông cô ra một lượt đảo nhìn những người xung quanh, nhận được ánh mắt hắn lập tức mọi người tự động tản dần. Có phải họ tưởng hắn không nghe và không hiểu được tiếng Hàn không? Tuy hắn không thông thạo nhưng vẫn đủ để hiểu được nội dung là gì nhé!

Sa mère... Cha con cái con khỉ!

Quay sang nhìn bé con, thái độ lẫn ánh mắt hắn dịu xuống rõ ràng, “Vẫn lấy cái này sao?”

Cô kiên định nhét bịch đồ ăn vặt vào trong giỏ, tự tin nhìn hắn.

Lấy, lấy chứ! Dựa vào đâu mà hắn hôn cô rồi lại còn bắt cô bỏ lại, rõ là lợi dụng người ta mà.

Nghiên Trì nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô mà bật cười. Được rồi, ván này xem như cô thắng!

Thanh toán tiền xong cả rồi hai trở về nhà.

Thư Nghiên cùng Nghiên Vi lôi cả túi đồ ăn vặt vừa mới mua được kéo ra phòng khách, nhường nhà bếp lại cho hai người đàn ông.

“Ji Huynk của chị thật đẹp trai quá đi à!”

“Mũi anh ấy cao thật, môi còn đẹp nữa.”

“Đúng thế, mũi và môi là bộ phận đặc biệt nhất của Ji Huynk đó.”

Một tiếng Ji Huynk, hai tiếng Ji Huynk không ngừng truyền vào nhà bếp khiến hai người bên trong tức tối vô cùng.

Mũi Nghiên Trì cũng cao, môi Tư Thịnh cũng đẹp mà sao không thấy hai cô tung hô gì hết vậy? Bất công, thật là bất công!

Mặt trời dần lặn, thức ăn cũng được bày bịa sẵn sàng ra chiếc bàn ở ngoài vườn, mọi người lần lượt tắm rửa xong rồi bắt đầu vào bữa tối.

Mùi thịt nướng bốc lên thơm nức mũi, một bàn tiệc hoàn toàn không thể nhìn ra đây là những món do chính tay hai người đàn ông nấu. Có thể dùng để tham gia cuộc thi ẩm thực được rồi.

“Không nhìn ra hai anh còn nấu ăn ngon vậy nha.”

Nghiên Vi buông lời khen ngợi từ tận đáy lòng, vì tính chất công việc nên cô là một người khá kén ăn, nhưng mấy món này lại vô cùng hợp khẩu vị.

“Nếu em muốn thì ngày nào anh cũng có thể nấu cho em.”

Tư Thịnh cười cười, tuy lời nói mang vẻ trêu chọc nhưng hoàn toàn là thật lòng.

Cô trề môi, những lời nói kiểu này cô đã nghe anh nói nhiều lần rồi, cho nên cũng không quá để tâm.

Nghiên Trì vẫn luôn có nhiệm vụ gắp thức ăn cho Thư Nghiên, hắn dạo này rất chăm chỉ giúp cô tăng cân, và kết quả rất đáng mong đợi.

“Sáng mai em và Thư Nghiên định sẽ đi mua sắm đó, hai anh đi cùng không?”

“Tất nhiên sẽ đi cùng rồi, nếu không ai sẽ quản hai em? Anh cũng không muốn lại xảy ra những chuyện tương tự lần trước đâu.”

Ở đây khác Trung Quốc rất nhiều, sẽ không nói trước được điều gì, nhưng nếu không may có chuyện xảy ra thì cho dù khó khăn thế nào hắn cũng nhất định sẽ cứu người ra.

Một bữa tối kết thúc với chiếc bụng no nê, dọn bàn ăn xong tất cả trở về phòng.

Nhà tuy có nhiều phòng nhưng để Nghiên Vi không cô đơn nên đành để cô và Thư Nghiên ngủ chung một phòng vậy. Đêm nay Nghiên Trì sẽ ngủ một mình, Tư Thịnh đương nhiên cũng ngủ một mình.

Thư Nghiên thong thả ngồi xem phim, còn Nghiên Vi vẫn ngồi ở bàn trang điểm thoa kem dưỡng da và đắp mặt nạ một cách cẩn thận. Bình thường thì hôm nào cũng thế, nhưng hôm nay quy trình lại có chút đặc biệt, kỹ càng hơn.

“Ngày mai phải gặp anh Ji Huynk rồi, nhất định phải thật đẹp mới được. Thư Nghiên, lại đây chị skin da cho.”

Cô nghe vậy liền bước tới, Nghiên Vi giúp cô thoa kem lên da, đều là các loại kem dưỡng da đắt tiền, ngay cả mặt nạ cũng thuộc loại cao cấp nhất.

Thế giới của người giàu thật đáng hâm mộ!

Nghiên Trì gõ cửa bước vào, nhìn hai con người đắp mặt nạ trắng bệch nằm trên giường làm hắn suýt hút hoảng hồn.

“Hai người làm trò gì vậy?”

“Trò gì chứ, như anh thấy đấy.”

Hắn thở dài vẫy tay với bé con, “Ra đây với anh chút.”

Cô gật đầu, nở nụ cười với Nghiên Vi rồi theo hắn ra ngoài. Tối nay không ngủ chung với nhau có chút cảm giác gì đó là lạ nhưng ngủ với Nghiên Vi cũng vui.

Cả hai ra ngoài sân vườn, đèn vẫn thắp sáng như ban ngày nên chẳng thấy tối tăm gì cả. Bên kia có chiếc xích đu, ngồi ở đó và ngước nhìn bầu trời đêm là có thể thấy vầng trăng tròn cùng những vì sao lấp lánh bên cạnh.

Hắn đưa tay dịu dàng ôm cô vào lòng nhẹ giọng, “Tối nay không được ôm anh ngủ, đừng nhớ anh quá nhé.”

“Ai thèm nhớ anh, ngược lại anh đừng nhớ em thì có.”

“Vậy thì không được rồi, anh sẽ nhớ em chết mất!”

Bộ dạng to lớn ấy ra vẻ nũng nịu mà dụi đầu vào cổ cô, trông thật ớn lạnh mà. Nhưng điều hắn nói là thật, không ngủ cùng cô một đêm thì chắc chắn sẽ rất nhớ.

Thư Nghiên không chịu nhột được nữa đành phải đẩy hắn ra, bộ dạng này của hắn tới tận bây giờ chắc chỉ có cô nhìn thấy thôi đúng không?

“Thì ra anh yêu em đến thế cơ à?”

“Nhiều hơn em tưởng tượng đấy.”

Lý do tại sao mình lại có thể yêu một người nhiều đến vậy, hắn cũng không biết. Trong tình yêu vốn dĩ không tồn tại lý do!

Không ai nói gì nữa cho đến khi trở về phòng ngủ, âm thanh nhẹ nhàng của bản nhạc ballad vang lên trong màn đêm tĩnh lặng. Không gian đêm khuya lúc này chỉ có thể là thanh tĩnh nhất, không có thanh tĩnh hơn.

Thư Nghiên theo thói quen, nửa đêm lại vô thức trèo lên nằm trên thân người ngủ bên cạnh. Chỉ có điều cô lại quên mất người hôm nay mình ngủ cùng là ai rồi.

Nghiên Vi đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy, cứ tưởng là bị bóng đè, ai ngờ...

Đang định trở mình thì cô gái nằm trên bỗng cựa người, gương mặt nhỏ tự nhiên úp xuống ngực người nằm dưới. Đang ngủ nhưng cô nhận ra được ‘tấm nệm’ hôm nay êm vô cùng, vừa mềm mại, vừa có độ đàn hồi nữa.

Nghiên Vi lần đầu rơi vào tình huống thế này nên hoàn toàn bị doạ cho ngẩn người.

Bé con của anh họ mỗi đêm đều như vậy ư? Nếu là như thế thì anh họ có phải đêm nào cũng cảm thất rất sung sướиɠ không?

Ôi thật là...

Cũng may Thư Nghiên nhỏ nhắn nên có thể dễ dàng đỡ cô nằm về vị trí, nếu không là phải đắc tội rồi.

Nghiên Vi ôm lấy ngực mình nhủ thầm, “Dạo này luyện tập yoga nhiều chắc vòng một cũng được cải thiện nhỉ?”

Bất giác lại nhìn sang cô gái ngủ say bên cạnh, “Hôm nào cũng phải rủ Thư Nghiên tập cùng thôi, vòng một của em ấy chẳng khác gì học sinh cấp ba cả!”