Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!

Chương 42: Thuyết Phục Thành Công

Trên đời này sao lại có lắm chuyện trùng hợp đến thế?

Nghiên lão gia bước vào cười vui vẻ, sắc mặt tràn ngập sự hài lòng. Mặc dù đã thay đổi cách xưng hô với Nghiên Trì rồi nhưng cô vẫn gọi bố hắn là ông, nghe tổn thọ mất mấy chục tuổi...

“Cuối cùng con cũng chịu gọi bố rồi, ta rất vui.”

Nhà có hai cha con hắn mà ai cũng muốn cô gọi là Bố hết? Nó có ý nghĩa gì đặc biệt ư?

Thư Nghiên cười gượng gạo “Vâng” một tiếng, cô nhìn người đàn ông bên cạnh mặt mũi đang xám xịt.

Khoé môi giật giật, Nghiên Trì miễn cưỡng nói lại, “Thôi, từ nay anh không cần em gọi daddy nữa.”

Aiya... Sao câu nói này nghe như có mùi ấm ức đâu trong đây nhỉ?

Cô nghịch ngợm quay sang ôm lấy hai má hắn, vậy mà hắn lại có thể để yên cho cô làm trò mèo với gương mặt làm ra tiền của mình cơ đấy.

Chỉ cần bé con muốn làm gì, hắn đều chiều theo ý cô vô điều kiện.

“Có muốn em gọi không?”

“Hửm?”

“Anh yêu...”

Hắn không giấu được nỗi thích thú mà cười tít cả mắt, đích thực là nụ cười của sự vui sướиɠ. Đó là tính cách của hắn từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi, chỉ cần có người làm theo ý muốn của mình liền không kiềm chế được cảm xúc, như một đứa trẻ vậy.

Nếu sau này có lỡ làm cho hắn giận thì cô chỉ cần nói ra hai tiếng “Anh yêu” là đã giải quyết được vấn đề rồi!

Cả buổi chiều hai người tập trung bàn về chuyến du lịch sắp tới. Tư Thịnh thì có lẽ đến nơi nào cũng được, Nghiên Vi chắc sẽ không quan trọng lắm những việc này nên quyền quyết định hoàn toàn thuộc về Nghiên Trì và Thư Nghiên.

Nhưng chuyện này Nghiên Vi còn chưa biết nữa, phải tranh thủ nói cho cô biết sớm thôi.

Sau khi ăn tối xong, xem lại tất cả sự lựa chọn thì Nghiên Trì quyết định mục tiêu hướng tới là Hàn Quốc. Vì Thư Nghiên có vẻ thích Hàn Quốc, cô xem trên phim thấy nơi này rất đẹp nên muốn đến một lần. Còn hắn tuy đến Hàn Quốc khá nhiều rồi, nhưng lần này có cô đi cùng chắc chắn cảm giác sẽ khác trước. Khi đó là vì công việc mới đi, còn sắp tới là đi cùng người yêu!

Giấc ngủ buổi tối lại quay về quỹ đạo ban đầu, cô không cần phải ngủ trước nữa mà có thể ôm và ngủ trong vòng tay hắn cùng một lượt rồi! Chính vì vậy mà giấc ngủ hôm hay trở nên ngon hơn nhiều.

...

Sáng sớm, mặt trời đã lên cao. Nghiên Trì và Thư Nghiên ra ngoài ăn sáng, nhân tiện ghé sang nhà Nghiên Vi một thể.

Đứng trước căn biệt thự khang trang được trang trí bằng hai gam màu trắng đen theo kiểu dáng Châu Âu, cô tròn mắt nhìn kinh ngạc.

“Nhà chị ấy đẹp thật.”

Hắn chỉ cười rồi đưa cô vào trong.

Nghiên Vi đang chăm chỉ tập yoga chăm sóc thân hình cho buổi chụp hình tạp chí quảng cáo.

“Thời gian sắp tới em khá bận nên không đi được đâu anh.”

Thư Nghiên ngồi bên cạnh kéo tay hắn, ý muốn phải thuyết phục Nghiên Vi đi cho bằng được.

Dám chắc bao nhiêu phần là bận việc đây, hay là cái cớ để né tránh Tư Thịnh thôi?

“Em là fan hâm mộ của Lee Ji Huynk đúng không?”

Cô vừa nghe đến tên này thì gật đầu lia lịa, hai mắt sáng bừng.

“Anh và cậu ta có quen biết chút chút, chuẩn bị cậu ta có tổ chức một buổi fan meeting, trùng hợp là sau khi tụi anh đến đó một ngày. Tiếc quá nhỉ, nếu em bận thì thôi vậy.”

Lời nói vừa dứt, Nghiên Vi lập tức phản ứng mà nở nụ cười thật tươi, “Đâu có! Hôm đó em đâu bận gì đâu, có thể đi, em có thể đi.”

Thế là giải quyết xong cả rồi? Chiêu này qua bao năm vẫn có tác dụng như vậy. Thần tượng còn quan trọng hơn cả người thân cơ!

Với mấy tên nước ngoài như này thì Thư Nghiên thật sự không thể phân biệt được ai là ai, cô liền quay sang hỏi hắn.

“Người đó là ai thế?”

“Ừm... Là người đàn ông tóc nhuộm trắng xuất hiện trong chương trình âm nhạc hôm trước em xem ấy, cậu ta đóng vai trò giám khảo khách mời.”

Cô gật gù nhớ ra điều gì đó, hoá ra là người tóc màu trắng đó hả? Cô có ấn tượng với người này, đặc biệt là anh ta trông rất đẹp trai lại vừa đa tài, chuẩn hình tượng ‘Anh chồng quốc dân’.

Nghiên Vi bắt đầu ôm mộng, tại không có thời gian nên cô chưa từng đu idol lần nào cả, cuối cùng cũng có cơ hội rồi! Để xem, phải xin được chữ ký, còn phải chụp ảnh chung nữa.

“Anh họ, anh còn quen biết những ai trong làng giải trí Hàn nữa không vậy?”

“Hong Su Ah, Choi Dae Suk, Park Eun Na,...”

Nhưng rất tiếc những người này đều giải nghệ và rời khỏi Showbiz rồi.

“Lee Min Ho, Song Jong Ki, Lee Dong Wook anh có quen không?”

“Không.”

“BTS, BlackPink?”

Lại đến giờ nữa rồi...

Nghiên Trì bất lực nhìn cô em họ đang tràn trề hi vọng, hắn hắng giọng, “Anh là người làm ăn, không phải người trong giới giải trí, thà em hỏi anh về ông chủ của các tập đoàn kinh doanh thì mặc may anh còn biết đấy.”

“Nhưng anh là người kinh doanh đá quý, Nghiên Thị lại là tập đoàn lớn, chắc họ sẽ mua đá quý ở chỗ anh chứ nhỉ, lạ thật.”

Lại sắp bắt đầu theo đuổi thần tượng đến mất lý trí rồi đấy!

Khi không lại mua làm gì chứ, ngôi sao lớn đâu phải ai cũng có sở thích sưu tầm đá quý?

Hắn thở dài dặn dò cô chuẩn bị thu xếp để mai lên đường rồi đưa Thư Nghiên rời đi.

“Những người chị Nghiên Vi thích, em cũng thích nữa.”

“Em là ngoại lệ, chỉ được thích anh thôi biết không?”

Cô trề môi quay mặt đi.

Yêu hắn còn chưa đủ sao, còn phải thích nữa ư?

__

(*) Lee Ji Huynk, Hong Su Ah, Choi Dae Suk, Park Eun Na đều là những tên do tác giả tự đặt. Còn những nhân vật thần tượng Lee Min Ho, Song Jong Ki, Lee Dong Wook, BTS, BlackPink là thật và tất cả những tình tiết trong truyện đều không liên quan đến bên ngoài. Mong không có sự khúc mắc hay tranh cãi ở đây ạ!