Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!

Chương 26: Tâm Lý Trị Liệu

Nghiên Trì nghe xong liền có chút tự trách, nhưng hắn không muốn nhìn cô đau khổ trong bộ dạng thế này nữa.

Hắn đưa Thư Nghiên trở vào trong nhà, đợi cô tắm xong rồi hắn giúp cô sấy tóc.

“Xin lỗi em.”

“Tôi biết... Chú là vì muốn tốt cho tôi, chú không cần phải xin lỗi. Ngược lại tôi nên cảm ơn chú mới đúng.”

Sao bây giờ lại bắt đầu nói những lời thâm tình sến súa này vậy nhỉ?

“Chuyện người đàn ông đó em không cần nghĩ nhiều, em đã làm rất tốt, tên khốn đó đáng bị như vậy. Nếu hắn ta không bị như thế thì sau này sẽ còn nhiều cô gái rơi vào tay hắn giống như em vậy, hơn nữa em là phòng thủ chính đáng, không có gì phải sợ cả.”

“Có thật không?”

“Tôi có lừa em bao giờ chưa?”

Thư Nghiên im bặt đi.

Hắn có lừa cô bao giờ chưa thì làm sao cô biết được chứ?

Trong lòng có chút vui vẻ hơn, hắn đưa tay xoa xoa đầu cô. Chính là vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu này rồi, hắn rất nhớ những lúc cô như thế.

Nghiên Trì kéo cô ngồi lên đùi mình như một đứa trẻ rồi bắt đầu giở trò.

“Em rất muốn biết nghĩa của câu ‘Papa j"ai besoin de toi’ là gì đúng không? Chỉ cần em nhanh chóng khỏi bệnh, tôi nhất định sẽ cho em biết.”

“Được, chú không được nuốt lời.”

Nhưng mà bé con này, biết nghĩa của nó là phải trả một cái giá rất lớn đó!

...

Hôm sau Nghiên Trì đưa cô đến phòng khám của tiến sĩ William, Thư Nghiên đã lấy hết dũng khí để đi cùng hắn tới đây.

Căn phòng sang trọng với rất nhiều thiết bị máy móc hỗ trợ, giữa phòng còn có chiếc giường kỳ lạ. Cô vừa bước vào trong liền bị những món đồ này phân tán sự chú ý vì chưa nhìn thấy chúng bao giờ.

Hắn đưa cô lại ghế ngồi, tiến sĩ William bắt đầu nói chuyện và làm quen với một số vấn đề cơ bản. Thư Nghiên biểu hiện rất tốt, có vẻ như tiến sĩ William đã tiếp cận được với những suy nghĩ trong đầu cô làm cho quá trình điều trị diễn ra khá thuận lợi.

Với mức độ ảnh hưởng tâm lý như Thư Nghiên thì không cần thiết phải sử dụng đến máy móc hỗ trợ, chỉ cần những lời nói của ông là đã có thể giúp cô giải toả hết mọi nỗi sợ hãi trong lòng.

Nghiên Trì để có thời gian ở bên cạnh cô nhiều hơn nên không đến công ty vài ngày, hắn cũng là một yếu tố quan trọng để giúp cô nhanh chóng khỏi bệnh.

Tư Thịnh lại lần nữa bù đầu vào công việc, việc của phó tổng giám đốc và tổng giám đốc cộng lại sắp đè bẹp anh mất rồi. Đã có lòng tốt tìm cho hắn vị bác sĩ tốt mà lại hành người ta thành ra thế này đây!

Mỗi ngày đến điều trị một lần, tình trạng cô đã khả quan hơn rất nhiều. Bình thường không còn xuất hiện ảo giác nữa, đôi khi ngủ chỉ còn gặp phải ác mộng nhưng không nhiều.

“Em đã làm rất tốt, cố gắng thêm vài ngày thôi là tất cả sẽ trở lại quỹ đạo ban đầu.”

“Là biết được nghĩa của câu nói đó đúng không?”

“Có vẻ như em rất nôn nóng nhỉ.”

Cô bĩu môi, rất muốn biết xem đó có nghĩa là gì mà mỗi khi nhắc tới vẻ mặt hắn trông rất xấu xa, hẳn là chẳng tốt đẹp gì đâu.

Hôm nay là bữa trị liệu cuối cùng, lần này còn có cả Tư Thịnh và Nghiên Vi theo cùng nữa. Sau ngày hôm nay là phải ăn mừng thôi!

Nghiên Vi ở trong với cô, còn Tư Thịnh thì kéo hắn ra ngoài bàn một chút việc.

Vì Carole cùng đàn em của anh ta đã nhận hết mọi tội lỗi, không cần nhờ đến luật sư biện hộ nên vụ án nhanh chóng được xét xử.

“Hôm trước cậu nhờ tôi đến phiên toà của Carole thay cậu, toà án đã đưa ra kết quả...”

“Nói tiếp đi.”

“Là án tù chung thân. Những tên đồng phạm chạy trốn còn lại của tổ chức buôn người đang chịu lệnh truy nã toàn cầu, sẽ nhanh chóng bắt được thôi.”

Hắn gật đầu, kết quả cũng không quá bất ngờ, đều nằm trong suy đoán của hắn. Chỉ là hắn không biết, có nên đến gặp Carole một lần?

Nhìn vào trong phòng, Thư Nghiên đang vui vẻ nói chuyện với tiến sĩ William hắn cũng không để tâm đến những chuyện khác nữa. Vấn đề của cô đã được giải quyết rồi, sau này phải thật là cẩn thận.

Tiến sĩ William tiễn mọi người ra tới cổng, còn không quên dặn dò những điều cần phải chú ý trong sinh hoạt. Thư Nghiên là bệnh nhân đầu tiên có tiến độ chữa trị nhanh nhất trong các bệnh nhân ông đã điều trị, dường như có rất nhiều công dụng của tình yêu trong đó đã giúp cô.

Đứng bên đường đợi Tư Thịnh lái xe đến, Thư Nghiên vô tình nghe được cuộc trò chuyện kỳ lạ của hai học sinh trung học bên cạnh, cô tò mò quay sang hỏi hắn, “Phim con heo là phim gì thế?”

Nghiên Trì bị câu hỏi ngây thơ của cô làm cho á khẩu mất vài giây.

Bây giờ nên giải thích cho cô luôn hay là để tối rồi mới nói đây?