Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!

Chương 10: Nhường

Qυầи иᏂỏ?

Hắn chỉ vừa mới đứng dậy đã bị câu nói của cô làm cho ngẩn người.

Không, hắn có mặc mà?

Cúi thấp đầu nhìn xuống hạ thân liền thấy tiểu huynh đệ của mình đang như muốn thoát khỏi vỏ bọc khó chịu đó, Nghiên Trì nghiến răng ken két.

Lúc này không còn câu chửi bằng tiếng Pháp nữa, hắn chỉ hận không thể biến mất khỏi thế giới này ngay và liền!

“Nhắm mắt lại.”

Thư Nghiên biết điều rất đúng lúc, cô nghe lời nhắm chặt mắt lại. Rất may là đã kịp thời nhìn thấy gương mặt đỏ như trái táo chín kia, hắn là đang xấu hổ sao?

Bước nhanh vào nhà tắm, hắn xả nước dội vào mình cho tỉnh táo hơn, nhưng quên điều chỉnh nhiệt độ cao nên dòng nước là dòng lạnh buốt từ đỉnh đầu hắn chảy xuống thân hình to lớn ấy.

Nghiên Trì gầm lên một tiếng, nhà tắm sắp bị hắn làm cho nổ tung luôn rồi.

Mới sáng sớm đã gặp chuyện chuyện không đâu, hắn đã làm gì có lỗi với cuộc đời này sao?

...

Hôm nay là bữa sáng đầu tiên ngồi với ông chủ tịch. Ông nhìn Thư Nghiên bằng ánh mắt dò xét, còn cô thì dùng vẻ ngây thơ cùng ánh mắt để nhìn lại.

Thật sự không thể tin nổi đây là cô gái mười chín tuổi, nếu có lớn lắm thì mười sáu tuổi là cùng.

Thấy điều gì đó là lạ, có phải chưa chào hỏi nên ông ấy mới nhìn cô như vậy không?

Khẽ cúi thấp đầu, “Chào ông.”

Gọi vậy đúng không nhỉ? Vì cô đã gọi Nghiên Trì là chú rồi nên bố hắn phải gọi bằng ông thôi, mặc dù tuổi chưa đến mức già quá.

Nghiên Tín nhìn con trai mình rồi lại nhìn sang cô mà không biết nên nói gì.

Trông Thư Nghiên nhỏ bé quá, sợ chỉ động nhẹ vào là bị vỡ ngay vậy.

“Nghiên Trì, con tìm đâu ra đứa trẻ dễ thương vậy? Mới nhìn thôi mà con bé đã làm ta rất thích.”

Quả nhiên là một tiểu hồ ly, mới đó thôi mà đã mê lấy được lòng của người khó tính như ông rồi.

“Bố có muốn cô ấy làm con dâu bố không? Con có thể giúp.”

“Đã bao nhiêu tuổi rồi, con định gặm cỏ non đấy à?”

Trâu già gặm cỏ non...

Hắn chỉ hơn cô mười tuổi, cũng không phải là lớn quá, đúng không?

Hai cha con nhìn nhau, tặng cho nhau cái cười trừ rồi không ai nói thêm gì nữa.

Bữa sáng kết thúc khá nhanh, Nghiên Trì cũng chuẩn bị đến công ty. Nhưng làm sao đây nhỉ, không để cô ở nhà một mình được.

Chỉ còn cách đó thôi!

Tổng giám đốc Nghiên Thị hôm nay đi làm trở lại sau nhiều năm vắng bóng, hắn đến công ty bằng moto phân khối lớn và còn dẫn theo một cô bé. Cảnh tượng này khiến không ít nhân viên không khỏi buồn cười.

Cầm tay Thư Nghiên lên văn phòng làm việc với bao nhiêu ánh nhìn kỳ quặc của cấp cưới, đâu đó còn nghe được câu hỏi: “Cô bé đó là con gái của tổng giám đốc sao? Khuôn mặt trông khá giống nhau đó.”

Thay vì thế sao họ không nghĩ rằng đó là bạn gái của tổng giám đốc và hai người họ có tướng phu thê nhỉ?

Đứng trước cửa thang máy mất mười mấy phút, hai chân mỏi mệt cả rồi, cô thắc mắc quay sang hắn.

“Sao chú đứng chỗ này mãi thế?”

Hắn khẽ nhíu mày, “Nơi này đã được mở rộng chỉnh sửa lại cấu trúc, nhiều năm không vào nên tôi quên mất phòng làm việc của mình ở đâu rồi.”

Đúng thật là tình huống dở khóc dở cười mà!

Bỗng nhiên từ xa có người đàn ông đi tới, nhìn cả hai hồi lâu thầm cảm thán.

Người đó nhìn Nghiên Trì bằng ánh mắt đầy châm chọc, “Phòng làm việc tổng giám đốc ở tầng mười bốn mà cậu đứng đây hận thù gì với cái thang máy thế?”

Hắn nhìn anh ta rồi chỉ cười cười cho qua chuyện, xong đưa cô lên tầng mười bốn.

“Chú lúc nãy là ai thế?”

“Phó tổng giám đốc công ty, cháu tốt nhất tránh xa cậu ta ra, nếu không sẽ bị ăn thịt đó.”

Cô bất lực chẳng buồn nói gì nữa, suốt ngày chỉ hù doạ thôi.

Vào phòng tổng giám đốc, nơi này rộng phải gấp đôi phòng dành cho nhân viên của một bộ phận. Trang trí chỉ hai gam màu trắng đen y hệt tính nhạt nhẹo của hắn.

Thư Nghiên bước tới màn kính lớn có thể quan sát được khung cảnh bên ngoài, các toà nhà cao xếp gần kề nhau cứ như một mô hình hiện đại. Nhìn xuống dưới mặt đất thì thấy người và xe cộ thu bé lại nhỏ xíu.

Hắn bước tới bàn làm việc, trên bàn lẫn các dụng cụ đều sạch sẽ còn sáng bóng.

“Bé con, cháu mỏi chân thì lại ghế ngồi đi.”

Cô gật đầu đến ngồi xuống sô pha, ánh mắt vẫn tò mò đảo nhìn xung quanh.

Căn phòng này là minh chứng cho quyền lực chủ nhân của chúng, quá là khoa trương.

Ngoài cửa đột nhiên có vài tiếng gõ, người đàn ông là phó tổng giám đốc lúc nãy xuất hiện sau cánh cửa.

Anh ta đi vào với nụ cười tươi rói trực tiếp đến chỗ Nghiên Trì, “Cuối cùng cũng về rồi, cậu có chết ở đâu cũng phải nói tôi một tiếng chứ.”

“Tư phó tổng đừng vội vui mừng như vậy. Lúc trước tôi không có ở đây, cậu đã thay đôi làm cả công việc của tổng giám đốc, bây giờ tôi về rồi, làm phiền cậu vẫn tiếp tục như thế nhé, tôi thật là chẳng hứng thú gì với những việc này cả.”

Nụ cười trên môi nhanh chóng biến mất, Tư Thịnh hắng giọng, “Không nhé, việc ai nấy làm, tôi lại càng không hứng thú với công việc của tổng giám đốc cậu.”

Hai ánh mắt chạm nhau, vẫn luôn tồn tại một sự thách thức như vậy.

Bất giác Tư Thịnh nhìn sang Thư Nghiên vẫn đang ngây ngô nhìn bộ dạng như trẻ con của hai người.

“Trong công ty từ lúc cậu xuất hiện đã có rất nhiều tin đồn, thì ra là với bé gái này.”

Chưa đợi hắn phản ứng thì cô đã vội lên tiếng, “Chú gì đó... Tôi không phải là ‘bé gái’ mà chú nói.”

Nghiên Trì bật cười thành tiếng vỗ vỗ vai cậu bạn, “Là cô gái. Cô gái mười chín tuổi rồi.”

Sắc mặt Tư Thịnh lộ rõ vẻ ngạc nhiên, sau đó lại chuyển dần sang thích thú.

Cô tuy là nhỏ nhắn nhưng rất xinh xắn, nếu thân hình mà ổn áp hơn chút là có thể thu hút mọi kiểu đàn ông rồi.

Tư phó tổng dời mắt lại nhìn về hắn.

“Được đấy tổng giám đốc Nghiên, hai chín gần ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa có một mối tình. Tôi cứ tưởng cậu không thích phụ nữ, hoá ra sinh lý còn ổn, mà mắt nhìn cũng tốt đấy.”

Ngừng một chút anh mới nói tiếp, “Tôi thấy cô gái này không hợp với cậu đâu, nhường cho tôi nhé?”