Nghiên Trì đứng hình vài giây, lúc sau mới đưa tay sờ môi ho khan vài tiếng. Đứa trẻ này ngây thơ đến thế là cùng!
Đó là sự trừng phạt dành cho kẻ nói dối ư?
Chỉ trong thời gian ngắn thôi đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi, ước gì hắn có khả năng tẩy não ai đó... Cô cần phải quên sạch tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Sau nụ hôn ‘cảm ơn’ ấy thì cô vẫn vừa ăn mì vừa xem phim một cách ngon lành, hoàn toàn không để ý đến mặt mũi ai đó đang tối sầm.
“Bé này, cháu biết bản thân mình bao nhiêu tuổi không?”
“Mười chín tuổi.”
“Là đã lớn hay còn nhỏ?”
“Đã lớn.”
Hắn ngả người tựa vào ghế cười một cách đầy bất lực.
Là đầu óc ngốc nghếch tứ chi phát triển sao?
Chuyện đã đến nước này rồi, đã đưa cô về, cũng đã hôn môi nên hắn phải chịu trách nhiệm với cô cho tới cùng.
Gánh nợ này có vẻ đáng yêu đây!.
...
Vì gần như Thư Nghiên chẳng có quần áo hay vật dụng gì cho riêng mình nên hắn đành phải đưa cô đi mua chút đồ.
Tiền ơi là tiền, đã nghèo còn nghèo thêm.
Cô chọn được mấy bộ quần áo cộng thêm vài món trang sức rồi đưa cho hắn tính tiền, trên bảng giá có rất nhiều con số nhưng vì không được học hành tử tế nên cô chẳng biết bao nhiêu và giá trị thế nào.
“Bà chủ, tính tiền.”
“Được được, tới đây. Chà, con gái cậu xinh xắn quá nhỉ.”
Hắn nhìn sang Thư Nghiên đang ngoan ngoãn nép sau mình thì chỉ biết cười trừ.
Hẳn là đứa con từ trên trời rơi xuống, đang là người đàn ông độc thân hoàng kim tự nhiên lại bị người ta tăng lên chức bố thế này. Có phải thiệt thòi cho hắn lắm không?
Bà chủ nhìn sang mấy bộ quần áo một lượt, ghi rõ số lượng tính toán một hồi rồi mới đưa ra giá tiền.
“Của cậu tổng cộng 5000 tệ.”
Nghiên Trì lại bất giác thầm rủa một câu tiếng Pháp: Putain, tu voles?
(Tạm dịch: Chết tiệt, bà ăn cướp à?)
Thư Nghiên ngước nhìn hắn bằng ánh mắt đầy tò mò, vẻ mặt kia sao trông buồn cười thế?
Đã muốn sống vui vẻ như một người bình thường rồi, nhưng sao nhiều người cứ thích làm khó người khác vậy nhỉ.
Hắn thở dài nhìn qua bản giá của từng món hàng, khoé môi giật giật.
“Ba quần hai áo 2000 tệ. Kẻ mắt kèm kẻ chân mày 100 tệ, phấn dặm 150 tệ, son môi 200 tệ, thêm hai đôi giày 1000 tệ. Mấy con số trong giá tiền bà viết hơi lố rồi đấy, những bộ này là đều đồ nội địa, không phải nước ngoài nên báo khống là không hay đâu. Tổng cộng tất cả 3450 tệ, cho bà làm tròn thành 4000 tệ.”
Hắn đặt lên bàn một sấp tiền mặt, “Trong đây là 4500 tệ, phiền thối lại 500 tệ.”
Bà chủ lẫn nhân viên trong cửa hàng đều cứng miệng nhìn hắn, ngay cả cô cũng bị hắn làm cho hoang mang.
Màn trả giá từ phía một người đàn ông đây là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến. Các nhân viên dè dặt nhìn nhau đầy thắc mắc, sao hắn lại có thể biết được giá chuẩn của những món đồ này? Thực sự đã gặp phải cao thủ rồi, người này không chơi nổi...
Lấy lại 500 tệ, Nghiên Trì một tay xách túi đồ, một tay dắt theo cô ra ngoài.
Được một đoạn đường, bất ngờ một đám người bước ra từ những con xe sang trọng vây lấy cả hai. Thư Nghiên bất giác sợ hãi nép ra đằng sau nắm chặt lấy tay hắn.
Một người đàn ông đứng đầu trong số đó bước lên, “Cậu chủ xin dừng bước, cậu là người thừa kế duy nhất của Nghiên Thị nên bắt buộc phải trở về. Nếu cậu còn cố chấp như vậy thì chủ tịch tuyệt đối sẽ không nương tay nữa.”