Trước khi người đàn ông trung niên ngẩng đầu, Khánh Trần cho rằng đối phương bị điếc, tiếng động bên người lớn như vậy, vậy mà đều không ảnh hưởng đến ông ta.
Nhưng mà sau khi người đàn ông trung niên ngẩng đầu, Khánh Trần hầu như cho rằng bản thân mình bị điếc, bởi vì quảng trường vốn ầm ĩ đúng là trong nháy mắt yên tĩnh lại, không có một chút âm thanh dư thừa.
Trong mắt của người xung quanh tràn đầy vẻ kinh ngạc, còn có một chút tâm tình không hiểu, giống như là làm phụ trợ cho thân phận của người đàn ông trung niên.
Bởi vì xưa nay người đàn ông trung niên chưa từng để ý tới người khác xin giúp đỡ.
Đột nhiên Khánh Trần thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tất cả cái này đều chứng minh, hắn thành công.
Người đàn ông trung niên cũng không nói với hắn cái gì, mà là bình tĩnh đẩy tốt đỏ phía trước trên bàn cờ, tiến một.
Mà bản thân người đàn ông trung niên cầm cờ đen, thì lựa chọn tượng năm lui bảy, gϊếŧ chết quân tốt hung hãn vừa rồi.
Khánh Trần ở xa xa lẳng lặng nhìn bàn cờ, tàn cục Tứ Khấu Cầm Vương được xem là thế cờ tàn cục nổi tiếng ở địa cầu, có hai loại hình thức bố cục, trước mặt hắn là loại hung hiểm hơn.
Cái gọi là tàn cục, giống nhau là quân đen tất thắng, quân đỏ ngay cả cờ hoà đều làm không được, nếu là cờ hoà, coi như là giải được tàn cục này.
Thế nhưng, Khánh Trần cũng không cảm thấy đủ với cờ hoà.
Tàn cục Tứ Khấu Cầm Vương có chút kỳ lạ, bốn quân tốt của bên đỏ đã vượt sông đi tới điểm mấu chốt, đồng thời còn sống cả hai quân xe.
Thế cục thoạt nhìn hai bên như là ngang nhau, nhưng mà trên thực tế loại tàn cục này từng bước sát khí, khắp nơi cạm bẫy, cờ đen chỉ cần một bước liền có thể thắng, cờ đỏ chỉ có thể tấn công liên tục giành nước đi, một chút bất cẩn sẽ cho rằng bản thân mình nắm chắc thắng lợi, kết quả bị giết ngược.
Đây là tử cục nhìn như tràn ngập hy vọng, nhưng có thể làm cho người ta từng chút rơi vào tuyệt vọng.
"Tiếp tục" Người đàn ông trung niên bình thản nói.
Khánh Trần nói: "Tốt hai bình ba."
Người đàn ông trung niên hai mắt sáng lên, lúc này ông ta tựa như thật sự có hứng thú, đúng là lười đụng vào bàn cờ, trực tiếp nhắm mắt lại suy diễn đánh cờ cùng với Khánh Trần: "Tượng sáu tiến một."
Khánh Trần cũng nhắm hai mắt lại: "Xe sau tiến bốn."
"Tượng bảy lui chín."
Đến nước cờ thứ sáu, Khánh Trần đột nhiên nói: "Xe một tiến bảy!"
Hai mắt đang nhắm lại của người đàn ông trung niên một lần nữa mở ra, ông kinh ngạc nhìn Khánh Trần: "Tượng năm lui bảy."
Năm nước cờ đầu, hai bên lui tới bình thản, thế nhưng sau khi đến nước cờ thứ sáu, hai bên cánh bắt đầu từng bước đổi cờ!
Mày gϊếŧ tao! Tao gϊếŧ mày! Máu chảy thành sông, quân chết khắp nơi!
Hai bên quả cảm cùng với quyết đoán trên bàn cờ chi, đều cực kỳ tàn khốc.
Hai người giống như tướng lĩnh tỉnh táo nhất trên chiến trường, vì thắng lợi cuối cùng không tiếc hi sinh tất cả.
Thế cờ Tứ Khấu Cầm Vương, vậy mà cuối cùng khiến hai người đánh ra một loại khí thế võ dũng, nhưng mà sau lưng loại võ dũng này, là sự tính toán thâm trầm của hai bên.
Lúc mở đầu, cờ đỏ của Khánh Trần bên này rõ ràng là bốn tốt qua sông thoạt nhìn hung hãn và nguy hiểm hơn, nhưng hắn lần lượt bốn tốt thí bỏ đểđổi lấy mưu đồ khác, chỉ còn lại một quân cuối cùng!
Xe một bình bốn.
Tượng bốn bình năm.
Pháo bốn bình năm.
Xe ba bình năm.
Nước cờ thứ mười lăm, Khánh Trần cho đến lúc này mới phun ra một ngụm trọc khí thật dài: "Tốt năm tiến một!"
Đồ cùng chủy kiến. (Giải thích: Ví với sự việc đi đến bước cuối cùng thì chân tướng hoặc ý đồ mới lộ ra.)
Chiếu tướng!
Cũng là cho đến giờ phút nầy, thế cờ giải tàn cục của Tứ Khấu Cầm Vương mới rốt cục lộ ra mị lực khó có thể nói bằng lời, thế cục chém giết sống chết trên Sở Hà Hán Giới (bốn chữ trên bàn cờ), khiến người đàn ông trung niên cảm giác như thật sự đối đầu với mưu sĩ trên chiến trường.
Thế cờ này, mỗi một bước đều hung hiểm tới cực điểm.
Để cho người đàn ông trung niên kinh ngạc chính là, độ tuổi của thiếu niên trước mắt không lớn, nhưng trong lúc thí quân để bày trận lại không có chút do dự.
Không vứt bỏ không từ bỏ mặc dù quan trọng, nhưng chiến tranh chính là chiến tranh, chiến tranh sao có thể không có hi sinh?
Ông lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mặt, đối phương đã nhìn thẳng ông, sắc mặt nghiêm nghị mà lại quật cường.
Giống như đang trong tuyệt cảnh, chém gϊếŧ ra một đường sống, mở ra một cuộc sống mới.
Ông rõ ràng, bản thân mình là chơi cờ, còn đối phương là cầu sống sót trong hoàn cảnh ở l*иg sắt của mãnh thú, thái độ của mỗi bên có khác biệt.
Không ai chú ý tới, vào giờ phút này, 210 chiếc máy quay giám sát trong nhà tù pháo đài, có 81 chiếc đang trực tiếp chuyển hướng về phía Khánh Trần.
Ống kính màu đen trong máy quay giám sát co rút lại, tựa hồ là muốn điều chỉnh tiêu điểm trên bộ mặt của Khánh Trần.
Không ai biết phía sau của máy quay giám sát, là ai đang điều khiển.
Người đàn ông trung niên cười cười đem quân tướng của cờ đen phương úp ngược trên bàn cờ: "Có chút thú vị, đầu năm nay người biết cờ không nhiều, ngày mai tiếp tục."
Nói xong, ông chắp tay sau lưng đi đến khu đọc sách, để lại bàn cờ trên bàn cơm không ai dám đụng đến.
Con mèo màu xám trên bàn cũng đứng dậy, im lặng đi theo phía sau người đàn ông trung niên.
Con mèo này lúc nằm nhìn như là một quả cầu bằng lông, thoạt nhìn cũng không lớn.
Nhưng mà lúc này khi nó đứng dậy, Khánh Trần mới phát hiện hình thể của con mèo này lại dài hơn một mét, vô cùng cường tráng.
Bước đi của con mèo bình thường đều rất nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng con mèo này bước đi có tư thế như cọp.
Tất cả người trong quảng trường đang quan tâm đến đây đều ngây ngẩn cả người, loại tàn cục này để cho thiếu niên thắng?
Nói thật bọn họ cũng không hiểu cờ, về sau hai bên đánh cờ mồm, bọn họ liền càng nghe không hiểu.
Hoạt động giải trí trong thời đại này nhiều lắm, mỗi một loại đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vui sướng hơn so với đánh cờ.
Bọn họ có thể dùng con chip để trực tiếp thu được niềm vui, còn có thể đem ý thức đăng nhập vào internet giả thuyết, đây là thời đại có niềm vui vô cùng rẻ, người biết đánh cờ ít càng thêm ít, cho dù biết đánh còn có thể thắng được trí năng nhân tạo sao?
Nhưng mà, bọn họ ngạc nhiên ở điểm Khánh Trần thắng được người đàn ông trung niên kia, trong mắt của bọn họ người đàn ông trung niên kia sao có thể thua?
Mặc kệ là chơi cờ hay là chiến đấu, đối phương sao có thể thua?
Nói thật Khánh Trần cũng có chút kỳ quái, người đàn ông trung niên này rõ ràng ngay cả tứ chi máy móc cũng không có, ngay cả hai người tùy tùng bên cạnh của ông ta cũng không có, vì sao trong nhà tù như l*иg sắt giam giữ mãnh thú này, uy vọng lại cao như vậy?
Người thanh niên trước đó ngăn cản Khánh Trần chớp chớp mắt nhìn hắn: "Lợi hại, tôi là Lâm Tiểu Tiếu, hắn tên là Diệp Vãn, ngày mai chúng ta gặp lại."
Nói xong, liền cùng với người trẻ tuổi tên là làm Diệp Vãn, đi theo người đàn ông trung niên rời đi.
Khánh Trần lúc này thậm chí còn không biết người đàn ông trung niên tên là gì, chỉ biết họ tên của hai người tùy tùng, nhưng hiện tại không thể nghi ngờ là một khởi đầu tốt.
Bầu không khí căng thẳng trên quảng trường, cho đến khi người đàn ông trung niên vừa rồi mang theo Diệp Vãn, Lâm Tiểu Tiếu đi đến khu đọc sách, mới chậm rãi hồi phục lại.
Đám tù nhân vừa rồi chiêu đãi người mới, còn đang không ngừng kéo người mới vào phòng giam, bao gồm hắn tổng cộng là 12 người mới, đã có 9 người bị kéo vào.
Lúc này Khánh Trần nhìn những tù nhân kia, cũng đã không ai chú ý đến hắn.
Bỗng nhiên, có một thanh niên lắp chân máy chạy đến trước mặt Khánh Trần, hoảng sợ nói: "Chúng ta đều là người mới, cậu giúp tôi, tôi sau này đều nghe lời cậu."
Tù nhân xung quanh đều lạnh lùng nhìn, bọn họ bây giờ còn có chút không rõ tình huống, Khánh Trần khẳng định là không thể động, nhưng nếu như thiếu niên này muốn bảo vệ cho người mới khác, vậy bọn họ sẽ không đồng ý.
Nhưng mà, Khánh Trần lại không hề quan tâm đến lời người thanh niên này nói, sắc mặt bình tĩnh như không nghe thấy.
Đám tù nhân nở nụ cười, mạnh mẽ lôi người thanh niên này đi.
Chỉ nghe người thanh niên rống to: "Cậu của tôi là quản lý của công ty Trường Minh, các người …"
Không đợi người này nói hết lời, các tù nhân khác cười rộ lên: "Ngoại trừ năm công ty lớn, các công ty khác không đáng nhắc tới, đừng nói mày, cho dù là cậu của mày đi vào nhà tù pháo đài này đều phải thành thật."
Khánh Trần yên lặng nghe tất cả cái này, hấp thu tất cả tin tức hữu dụng, vừa rồi hắn phân biệt thân phận của những người mới này, muốn nhìn xem còn có người địa cầu khác ẩn dấu trong đó hay không.
Bản thân hắn xuyên không đến đây, hoàn toàn không có ký ức thuộc về thế giới này, đến bây giờ ngay cả bản thân hắn bị phán bao nhiêu năm cũng không hay biết.
Khánh Trần tin tưởng những người khác cũng không có ký ức, cho nên giống người thanh niên này có thể nói ra quan hệ ở bên ngoài nhà tù, sợ rằng không phải là "Đồng hương" của mình.
Trong 12 người mới vào nhà tù, người địa cầu hẳn là chỉ có người thiếu niên bị sụp đổ và hắn.
Không biết vì sao, Khánh Trần không có một chút cảm giác uể oải, ngược lại có chút chờ mong cuộc sống đã hoàn toàn khác biệt.
Cuộc sống hoàn toàn khác biệt.
Những lời này nghe cũng rất có sức mê hoặc.
Khi cuộc sống của bản thân đã nát bét, lúc này có người đặt trước mặt một cái nút rồi nói: nhấn cái nút, sẽ có một cuộc sống hoàn toàn khác.
Thế nhưng sau khi nhấn sẽ có hai loại khả năng.
Có thể tốt hơn.
Cũng có thể tệ hơn.
Nhấn hay không nhấn?
Khánh Trần cảm thấy bản thân mình hẳn là sẽ nhấn.
Ở trên địa cầu, hắn hình như vẫn đều là một người dư thừa, cha ngại hắn trói buộc, mẹ có gia đình mới, người thân cũng rất ít qua lại với hắn.
Khánh Trần đã đón hai cái tết âm lịch một mình.
Cho nên, nếu như nói cuộc sống của quá khứ đều là u ám, như vậy, mặc kệ thế giới mới có bao nhiêu nguy hiểm, không biết, kinh khủng, đều sẽ khiến người khác có chút chờ mong.
Thế giới này là khác biệt, từ địa cầu đến đây đối với Khánh Trần mà nói, như là một lần mạo hiểm trong cuộc sống, hoặc như là một sự giải thoát.
Nếu như không có biến cố có quan hệ đến đếm ngược này, hắn hẳn là sẽ cố gắng đi học, nỗ lực nuôi sống bản thân, sau đó dựa vào trí nhớ đặc biệt của mình thi vào một trường đại học tốt, ở xa thật xa, vĩnh viễn không trở về.
Thế nhưng, sinh hoạt như vậy hình như vẫn không có gì thú vị.
Hắn tin tưởng người xuyên không trên địa cầu cùng hắn cũng không nhiều, cho dù có mấy ngàn, mấy chục ngàn, so sánh số lượng mà nói đều là một tỉ lệ rất nhỏ.
Điều này làm cho hắn cảm giác, bản thân mình là đặc biệt.
Đếm ngược 39:31:29.
Khánh Trần yên lặng đánh giá tất cả xung quanh, hắn muốn ghi chép tất cả tin tức mà bản thân có thể nhìn thấy, chờ một mình trở về phòng giam có thể chậm rãi tiến hành phân tích.
Một chỗ phía trên miệng cống hợp kim bên cạnh quảng trường, đang có một hộp hình chiếu màu xanh lam biểu hiện thời gian, AM 8:29.
Hình ảnh 3D chiếu ra thoạt nhìn vừa mới mẻ lại vừa bắt mắt, 8 giờ 29 phút sáng.
Chính vào lúc này, một thanh niên thừa dịp những người khác dời đi lực chú ý, mới đột nhiên đi tới bên cạnh Khánh Trần thấp giọng nói: "Ngài rốt cục đã vào, quả nhiên đẹp trai như trong truyền thuyết, tôi chính là Lộ Nghiễm Nghĩa, Khánh Ngôn an bài tôi tiến vào ba tháng trước, ngài gọi tôi tiểu Lộ là được."
Khánh Trần: "? ? ?"
Hắn sửng sốt nhìn về phía đối phương một chút.
Người thanh niên tên là Lộ Nghiễm Nghĩa này đại khái khoảng 24, 25 tuổi, tóc dài màu đen tóc, cánh tay phải cùng với chân trái đều được lắp tứ chi máy móc, hốc mắt còn có con mắt máy, Khánh Trần thậm chí có thể thấy đường hoa văn có dạng đinh ốc trong ánh mắt của đối phương thay đổi tiêu cự.
Tứ chi máy móc của người này khác với phần lớn tù nhân khác, bất luận là tạo hình hay là chất liệu, thoạt nhìn đều vô cùng hoàn mỹ.
Khánh Trần tìm kiếm ký ức, tìm kiếm quỹ đạo hành động của đối phương.
Lúc này Khánh Trần mới phát hiện, Lộ Nghiễm Nghĩa trong một tiếng đồng hồ trước đã nhìn bản thân mình 21 lần, cái này là số lần đối phương nằm trong phạm vi nhìn của mình.
Khánh Trần không biết người này là ai, nhưng loại giọng điệu nói chuyện của đối phương, rõ ràng chính là nhận ra mình, hơn nữa còn dùng kính ngữ.
Nghe ý của Lộ Nghiễm Nghĩa, bản thân mình tiến vào nhà tù pháo đài này hình như là có ý đồ khác.
Nhưng Khánh Trần sợ bại lộ chuyện bản thân xuyên không, cho nên tạm thời không muốn có nhiều qua lại với Lộ Nghiễm Nghĩa: "Tôi tạm thời còn chưa cần anh hỗ trợ, có một số việc tôi tự mình làm."
Lộ Nghiễm Nghĩa lắc đầu như đánh trống lắc: "Không nên không nên, tôi phải hầu hạ ngài thật tốt."
Khánh Trần cũng lắc đầu nói: "Nhân cách của mình không cao quý hơn người khác, anh không cần dùng từ hầu hạ này."
Lúc này Lộ Nghiễm Nghĩa nịnh nọt nói: "Đừng mà, ngài sau này cứ việc sai khiến tôi, ngài coi như tôi là con chó liếʍ của ngài, là loại liếm chân cũng được!"
Khánh Trần hết chỗ nói rồi, rốt cuộc là dạng nhân tài gì mới có thể nói ra những lời không có liêm sỉ như vậy: "Vậy nếu tôi bị bệnh phù chân thì sao?"
Lộ Nghiễm Nghĩa không hề biết xấu hổ mà nói: "Vậy tôi có thể liếm đến khi nào lành cho ngài!"
Khánh Trần im lặng một lát: "Vãi c*t."
Dù rằng hắn vô cùng kiềm chế bản thân không nên nói lung tung, cũng nhịn không được chửi bậy.
Khánh Trần hiện tại đều có mơ hồ, bản thân rõ ràng là thân thể, ý thức cùng nhau xuyên không tới, vì sao sẽ có quan hệ qua lại với người quỷ dị như vậy?
Nói cách khác, trong mắt đám người của thế giới này, bản thân mình thật sự đã sinh sống nhiều năm tại thế giới này?
Lộ Nghiễm Nghĩa thấy Khánh Trần không nói lời nào, liền thấp giọng nói: "Sáng sớm ngày hôm nay tôi còn đang suy nghĩ ngài vì sao không tìm tôi trước tiên, kết quả ngài dự định dùng thân phận mới để tiếp cận Lý Thúc Đồng, thật cao minh. Trong nhà tù pháo đài số 18 này, nếu như có thể đạt được Lý Thúc Đồng trợ giúp, kế hoạch của chúng ta sẽ càng thêm thuận lợi."
Khánh Trần: "? ? ? "
Kế hoạch gì.
Anh đang nói cái gì.
Có thể nói rõ ràng một chút hay không? !
Lộ Nghiễm Nghĩa dường như lẩm bẩm tiếp tục nói: "Bên tôi đã tiến vào hơn ba tháng, cũng thu nạp cho ngài một nhóm người có thể dùng, ngài yên tâm, bọn họ sẽ không kéo chân sau đâu."
Người thanh niên nói liên tục.
Khánh Trần cảm giác Lộ Nghiễm Nghĩa tựa như có bệnh nói, mà hắn chỉ yên lặng nghe, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Cái này giống như chơi "Ai là nằm vùng" thì bạn cầm một lá bài trống, phải chờ mọi người phát ngôn xong mới có thể lên tiếng, bằng không người khác nói ra là "Nướ© ŧıểυ", bạn lên tiếng đầu tiên nói có thể uống, như vậy sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Hắn tìm kiếm trong đầu một chút, phát hiện lúc ăn sáng, bên cạnh Lộ Nghiễm Nghĩa hình như có hơn trăm người chung quanh, mỗi người trong đó đều lắp tứ chi máy móc.
Xem ra, những người này chính là "Thủ hạ" được Lộ Nghiễm Nghĩa thu nạp sau khi tiến vào đây.
Lộ Nghiễm Nghĩa thấy Khánh Trần vẫn không nói lời nào, vì vậy lại một lần nữa thấp giọng hỏi: "Bất quá, ngài cũng phải cẩn thận Lý Thúc Đồng, ở cùng với người như thế giống n như sống chung với cọp, làm không tốt sẽ làm chúng ta rơi vào bị động, xin lỗi, tôi lắm miệng."
Lúc này Khánh Trần ý thức được, đối phương nói đến Lý thúc đồng, chỉ sợ là người đàn ông trung niên kia.
Lộ Nghiễm Nghĩa thấy mình vừa tiến vào liền lập tức đi tìm Lý thúc đồng chơi cờ, kết quả đoán sai cho rằng bản thân mình mang theo sứ mệnh.
Bất quá mình tiếp cậm Lý thúc đồng, cũng không phải vì kế hoạch chó má gì, mà là vì mạng sống.
"Ngài lần này mang theo chỉ thị gì tiến vào?" Lộ Nghiễm Nghĩa đột nhiên hỏi.
Khánh Trần chậm rãi quay đầu nhìn người thanh niên: "Một lạt ma đánh từ phía nam tới."
Người thanh niên: "? ? ?"
Khánh Trần không tiếp tục để ý tới đối phương xoay người liền đi, chỉ để lại Lộ Nghiễm Nghĩa đứng ở tại chỗ giật mình tự nói: " Một lạt ma đánh từ phía nam tới? Lạt ma gì?"