Lúc trước Khánh Trần cũng từng suy nghĩ, trên cánh tay của những người khác có thể cũng xuất hiện đếm ngược hay không?
Chính là vì có suy đoán này, hắn mới có thể cẩn thận đi đến một chổ rất xa trong đường tàu điện ngầm để kiểm tra một việc, để tránh ngày sau bị người khác tìm được manh mối.
Thế nhưng một loạt biến cố sau đó nối gót tới, khiến cho Khánh Trần hầu như quên suy đoán này.
Hiện tại xem ra, suy đoán của hắn cuối cùng thành hiện thực.
Người từ địa cầu xuyên không đến thế giới này nhất định không ít, chỉ riêng trong nhà tù này đã có hai người, càng không cần nói đến thế giới bên ngoài nhà tù.
Người xuyên không có bao nhiêu người? Mấy trăm? Mấy ngàn?
Bọn họ là vì sao xuyên không?
Khánh Trần không cách nào xác định.
"Người mới lần này tới có chút thú vị, sợ là không phải một kẻ ngu." Có người nhìn thiếu niên đang sụp đổ kia vui cười nói: "Tôi nghe nói hắn ta bởi vì trốn thuế lậu bị phán 7 năm tù? Ngày hôm qua lúc bị bắt vào không khóc, đến bây giờ mới khóc."
"Đầu năm nay người dám trêu vào cơ quan thuế vụ, không phải kẻ ngu thì là cái gì "
Khánh Trần nhìn đến nơi phát ra âm thanh, chính là một người nam thanh niên có hai chân máy móc, đối phương thấy hắn nhìn sang, liền nhếch khóe miệng cười nói: "Này, người mới tới, cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Người xung quanh nhất thời cười ầm lên, tựa như đều chờ xem kịch vui.
Ở địa phương này, khoa học tiến bộ rõ ràng như thế, nhưng mà mặt trái của nhân loại hình như cũng không có gì thay đổi.
Khánh Trần nhíu mày, nhưng không để ý đến, hắn một lần nữa nhìn về phía người thiếu niên bị máy bay không người lái vây quanh.
Sợ rằng chỉ có hắn biết, nguyên nhân đối phương ngày hôm qua không khóc, ngày hôm nay mới khóc là: đối phương ngày hôm nay cũng giống như mình, vừa từ "Ngôi nhà ấm ấp" ở địa cầu xuyên không đến đây, khó tiếp nhận loại hiện thực này.
Cái này không phải suy đoán, mà là hắn gặp qua đối phương.
Khánh Trần năm nay 17 tuổi, học lớp 11 của trường quốc tế tại Lạc Thành.
Còn người thiếu niên đang sụp đổ kia chính là học sinh lớp 10.
Hai người không có quan hệ gì, chỉ là Khánh Trần đã gặp qua liền không quên được, chỉ cần nhìn qua sẽ rất khó quên.
Cái này thật ra khiến Khánh Trần có chút kinh ngạc, lẽ nào vị trí trước khi xuyên không gần nhau, vị trí sau khi xuyên không cũng sẽ rất gần sao?
Hắn không có cách nào xác định.
Bất quá Khánh Trần thật ra phát hiện một việc: tất cả người ở đây đều đang nói tiếng phổ thông, đúng là không có người nói tiếng địa phương.
Giờ phút này, cảnh vệ máy đang xông lên dọc theo cầu thang, mỗi lần bước chân đều có thể bước qua năm bậc cầu thang, cũng kèm theo âm thanh nén thủy truyền lực đặc biệt.
Người thiếu niên kia, đã khóc không ra hình người.
Trong nhà tù pháo đài này có phân nửa người đều trang bị tứ chi máy, trong cái l*иg của mãnh thú sắt thép gặp phải người địa cầu, rất có cảm giác tha hương gặp đồng hương.
Người bình thường ở chổ xa lạ gặp phải "Đồng hương", đều sẽ xuất hiện một cảm giác an toàn không hiểu.
Nhưng Khánh Trần không có loại cảm giác này, hắn nhìn người thiếu niên đã hoàn toàn sụp đổ kia liền ý thức được, "Đồng hương" cũng không nhất định có thể giúp được mình, trái lại có khả năng trở thành một loại liên lụy.
Không phải mọi người khi đối mặt với văn minh cơ giới, còn có thể giữ được bình tĩnh.
Hắn hiện tại cần làm chính là kéo dài qua hai ngày, sau đó trở về địa cầu đi tìm hiểu tất cả cái này rốt cuộc là vì sao.
Khánh Trần khiêm tốn yên lặng quan sát, không biết vì sao, giờ phút này tâm lý của hắn trái lại trở nên bình tĩnh hơn.
Cho đến lúc này, tất cả tù nhân đều còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hắn nhìn quanh nhà tù pháo đài, 9 người máy vừa rồi từ miệng cống ngoài giam khu vọt tới, để lại 3 tên canh gác ở quảng trường tầng dưới, những kẻ còn lại thì lên trên đem người thiếu niên đang khủng hoảng mang đi.
Quảng trường rất rộng, cảm giác như có kích thước của một sân bóng.
Quảng trường được thiết kế theo kiểu mở lại được chia làm vài khu vực: nhà ăn, khu vực giải trí dụng cụ tập thể hình, khu đọc sách và vân vân.
Giữa những khu vực này không có ngăn cách, như là một nơi hoạt động tự do cỡ lớn, mà ở biên giới quảng trường, được phân bố 8 miệng cống sắt thép cỡ lớn.
Những miệng cống lớn kia, sợ rằng có thể cho phép xe thiết giáp trực tiếp đi qua.
Đột nhiên Khánh Trần ngây ngẩn cả người, hắn nhìn thấy đã có ba người xuất hiện ở bàn ăn bên cạnh quảng trường tầng dưới không biết từ bao giờ.
Một người đàn ông trung niên thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi đang ngồi, hai người trẻ tuổi khác cười tủm tỉm đứng ở bên cạnh ông ta, sau đó như có hứng thú ngẩng đầu đánh giá đám tù nhân ở trên.
Trước mặt người đàn ông trung niên là một bàn cờ, trên bàn cờ là một tàn cục đã xong.
Nhưng khiến người ta kinh dị nhất chính là, trên bàn cơm bên cạnh bàn cờ, vậy mà có một con mèo gãi móng vuốt nằm ngủ, màu xám, trên lỗ tai có hai lùm đầy lông, thoạt nhìn có chút giống báo xa-li, nhưng không phải.
Mèo Maine Coon.
Trong ngục giam còn có thể nuôi mèo? !
Khánh Trần có chút kinh ngạc, ánh mắt của hắn vừa rồi bị "Đồng hương" hấp dẫn, thế cho nên hắn không thấy được ba người một mèo này đi đến quảng trường từ khi nào.
Lúc này, chỉ thấy người đàn ông trung niên kia hết sức tập trung nhìn chằm chằm bàn cờ, dường như chuyện xảy ra trên lầu không có quan hệ với mình.
Hơn nữa, khiến Khánh Trần vô cùng kinh ngạc chính là, ngay cả những người máy trên quảng trường đều xem ba người một mèo này như không tồn tại.
Trên lầu nghiêm túc khẩn trương, cùng với dưới lầu dễ dàng thong dong, đối lập rõ nét.như hai thế giới khác biệt
Trong ba người này, hai người trẻ tuổi mặc áo tù xanh sọc trắng bình thường, còn người đàn ông trung niên mặc một bộ trang phục luyện công màu trắng.
Trong hoàn cảnh u ám đầy áp lực như vậy, màu trắng có vẻ cực kỳ nổi bật.
Khánh Trần âm thầm suy nghĩ, lẽ nào đây là trưởng ngục giam?
Không đúng, tuy rằng đối phương mặc trang phục luyện công khác hẳn với những tù nhân còn lại, nhưng trước ngực của trang phục luyện công vẫn thêu số tù màu đen nho nhỏ.
Người đàn ông trung niên này cũng là tù nhân trong nhà tù, bất quá chỉ là một nhân vật đặc biệt.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, một người trẻ tuổi bên cạnh của người đàn ông trung niên đột nhiên quay đầu, mỉm cười liếc mắt nhìn hắn.
Khánh Trần lập tức thu hồi ánh mắt.
Đợi cho người người thiếu niên địa cầu sụp đổ bị mang đi, trong nhà tù pháo đài lần thứ hai vang lên âm thanh: "Dựa theo đội hình lần lượt đi đến nhà ăn ăn cơm."
Vừa dứt lời, Khánh Trần liền thấy tất cả tù nhân quẹo phải, sau đó xếp theo đội hình thật dài, dọc theo cầu thang đi xuống quảng trường.
Cho đến lúc này Khánh Trần mới có cơ hội thống kê tất cả tù nhân: bao gồm cả hắn, 3102 người.
Nhà tù pháo đài này có tổng cộng bảy tầng, tù nhân ở mỗi tầng tự xếp thành hàng, do tù nhân đứng đầu đội hình dẫn đường, lần lượt di chuyển có trật tự đến nhà ăn.
Ở đây không ai chen ngang, cũng không ai rời khỏi đội hình, Khánh Trần cảm giác tất cả mọi người ở đây như đang vận chuyển dựa theo chương trình đã được cài đặt sẵn, tất cả đều bị người "lập trình" rồi.
Loại trật tự này, cho đến khi mỗi người lấy xong cơm nước từ người máy trước cửa sổ mới kết thúc.
Tựa như ăn xong cơm nước có thể hoạt động tự do.
Đám người Khánh Trần ở tầng thứ năm, cho nên đến phiên bọn họ lấy cơm, người của tầng thứ nhất phía trước đã dùng xong cơm, chỉ thấy hai gã tù nhân vóc người vạm vỡ kéo một người trẻ tuổi, trực tiếp đi tới phòng giam cách nhà ăn gần nhất, còn có không ít người ở bên cạnh ồn ào.
Còn có người vừa ăn vừa nói: "Nhanh đem hắn kéo vào phòng giam, không nên làm bị thương hắn ở quảng trường, cẩn thận cảnh ngục máy nhúng tay."
Người tù nhân trẻ tuổi bị kéo đi không thèm để ý mà đáp lại: "Yên tâm, tôi không phải thằng ngu như Dương Kiệt."
Cùng lúc đó, người trẻ tuổi kia ra sức giãy dụa, gào thét: "Buông tôi ra!"
Thế nhưng ngay khi hắn ta sắp bị kéo vào phòng giam, âm thanh của người trẻ tuổi đã chuyển thành cầu xin: "Cầu xin các người tha cho tôi!"
Nhưng mà mặc kệ hắn nói như thế nào, cũng không có người để ý tới thỉnh cầu của hắn, trái lại càng đưa tới tiếng cười nhạo ầm ĩ.
Đột nhiên, ông lão có con mắt bằng máy ở phía trước hắn xoay người cười nói: "Đừng nhìn đông nhìn tây, một lát nữa sẽ đến lượt mày."
Khánh Trần bình tĩnh nhìn ông ta một cái, ông lão bỗng nhiên cảm giác ánh mắt của thiếu niên đối diện hình như có chút khác biệt, cũng không biết vì sao, ông ta lại cảm thấy trong nội tâm đột nhiên căng thẳng.
Lấy xong cơm trước cửa sổ, đội hình liền tán loạn.
Khánh Trần phát hiện ba người bên cạnh như có như không đi đến gần mình, như muốn trực tiếp khống chế hắn!
Hắn nhất thời tăng nhanh bước chân, mà đối phương cũng tăng nhanh bước chân theo, vây chặt hắn ở giữa!
Sau một giây, hình ảnh trong nhà tù pháo đài này dường như đang chiếu chậm trong đầu Khánh Trần một lần.
18 khẩu súng máy như dã thú sắt thép trên đỉnh đầu yên tĩnh đợi lệnh, như mãnh hổ ngủ say.
72 chiếc máy bay không người lái ẩn vào trong khe của trần nhà hợp kim màu xám, như ong vàng ngủ say.
210 máy giám sát chậm rãi di chuyển góc độ, 3 người máy cầm dùng súng đứng yên trong quảng trường.
Đám tù nhân từng người nhận cơm trước cửa sổ, có người oán trách ngày hôm nay lại là thịt tổng hợp khó ăn.
Bên hồ nước có người đang rửa mâm đựng, còn có người rửa mâm thay cho người khác.
Khi càng ngày càng nhiều người trong quảng trường dùng xong cơm, bắt đầu trở nên náo nhiệt, mọi người bắt đầu di chuyển, có người đi khu tập thể hình, có người vây xem nghi thức chào hỏi người người mới.
Thế nhưng, tất cả mọi người vô ý thức tránh người đàn ông trung niên đang nhìn chằm chằm bàn cờ.
Người đàn ông trung niên vẫn tập trung nhìn bàn cờ như trước, năm mét xung quanh đều không có người tới gần, giống như là đá ngầm cứng rắn đứng yên giữa biển, tất cả sóng biển cuộn trào cùng với đội thuyền đều phải tránh đường.
Khánh Trần đột nhiên bưng mâm ăn, tăng tốc đi qua vòng vây của ba người, đi đến phương hướng của người đàn ông trung niên.
Nhìn phương hướng đi tới của hắn, rất nhiều người đều bỗng nhiên ý thức được người mới tới này muốn làm cái gì.
Dần dần, càng ngày càng nhiều người đem ánh mắt chuyển về hướng hắn, cũng khe khẽ nói nhỏ, biểu tình trên mặt của đám tù nhân, đều dường như chờ nhìn trò hề của hắn.
Rất nhiều người mới tới nhà tù phát hiện sự khác thường của người đàn ông trung niên, muốn dựa vào đối phương để thoát khỏi nghi thức “chào giường người mới” cũng rất nhiều, Khánh Trần cho tới bây giờ cũng không phải người duy nhất.
Nhưng trên thực tế tất cả mọi người thất bại.
Chỉ là, Khánh Trần không thèm để ý đến những tiếng trêu tức kia, tiếp tục bưng mâm ăn, không coi ai ra gì đi qua đoàn người.
Không đợi hắn đến gần, liền bị người trẻ tuổi bên cạnh người đàn ông trung niên cản lại, đối phương vừa cười vừa nói: "Người mới tới, tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng chúng tôi sẽ không giúp cậu."
Đối phương đoán trúng suy nghĩ của Khánh Trần, còn Khánh Trần đem ánh mắt nhìn về phía sau người trẻ tuổi.
Người đàn ông trung niên đều chẳng hề quan tâm đối với tất cả chuyện xảy ra bên cạnh, giống như cái gì đều không nghe được.
Hắn chăm chú nhìn người đàn ông trung niên nói: "Tốt trước tiến một, tàn cục này tôi có thể giải."
Người đàn ông trung niên cho đến lúc này mới ngẩng đầu lên, sau đó trên quảng trường liền đột nhiên yên tĩnh, mèo cũng mở mắt.