Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 59

Vì để đón Tịch Mạn Hương ra tù, Thang Chấp thuê một chiếc xe. Tài xế đợi ở ngoài cổng, cậu dẫn mẹ đi ra ngoài.

Cậu và mẹ xa nhau đã quá nhiều năm, không biết khoảng cách tiếp xúc như thế nào mới thích hợp, cậu lúng túng nắm lấy tay bà.

Cảm xúc của Tịch Mạn Hương chắc là quá kích động, không biết phải biểu đạt như thế nào, bà im lặng đi theo Thang Chấp.

Đến chỗ xe đang đậu, tài xế mở cửa cho bọn họ, Tịch Mạn Hương hơi kinh ngạc mà lùi lại một bước.

Thang Chấp ôm nhẹ lấy bà: “Mẹ, là xe con thuê.”

“Con vẫn chưa thi bằng lái…” Thang Chấp hơi ngại ngùng nói, “Không biết lái xe, lại sợ nhất thời không thi kịp, nên con thuê một chiếc.”

“Ồ, được, được.” Tịch Mạn Hương giật mình gật đầu.

Thang Chấp và mẹ cùng ngồi ghế sau.

Sau khi xe xuất phát, màn hình tivi ở sau lưng ghế phía trước dần sáng lên, Thang Chấp chú ý thấy mẹ mình nhìn màn hình rồi chợt giật mình, có hơi rụt rè cúi đầu xuống, giống như sợ đυ.ng hư đồ đạc gì trong xe, hai tay đan vào nhau đặt giữa chân, lưng khom lại.

echkidieu2029.wordpress.com

“Mẹ.” Trái tim Thang Chấp như bị nhéo một cái.

Bà lập tức quay đầu nhìn Thang Chấp, giống như nhờ giọng nói của Thang Chấp mà giảm đi một chút căng thẳng, nhưng ánh mắt vẫn còn bàng hoàng và bất an.

“Mẹ.” Thang Chấp cố gắng an ủi cười với bà một cái, “Không sao đâu.”

“Con đã thuê một căn phòng nhỏ, sắp tới rồi.” Thang Chấp nói với bà, “Hai mẹ con mình ở là vừa đủ.”

“Con còn mua quần áo cho mẹ, bây giờ dẫn mẹ đi tắm trước, rồi thay đồ mới.”

Tịch Mạn Hương nhìn cậu, gật đầu chầm chậm. Khi còn ở trong tù, Tịch Mạn Hương chưa từng để Thang Chấp nhìn thấy khía cạnh này của bà, trước giờ chưa từng nao núng, luôn tỏ ra vui vẻ và kiên cường.

Ánh mắt Thang Chấp hơi nóng lên, cậu bỗng nhiên nhớ tới bánh ngọt và sữa cậu mua hôm qua, chuyển chủ đề, hỏi: “Phải rồi, mẹ có đói không.”

Cậu nghiêng người lấy bánh ngọt đưa cho bà, sau đó cắt bịch sữa, cắm ống hút vào, đưa đến tận tay bà: “Chắc là đói lắm rồi nhỉ.”

Tịch Mạn Hương cầm hộp sữa, đối mắt nhìn Thang Chấp mấy giây, trong mắt ầng ậng nước, rồi nhanh chóng cúi đầu, hút một hơi sữa.

Thang Chấp thấy nước mắt của bà rớt trên mu bàn tay, lập tức rút khăn giấy ra lau cho bà.

“Buổi tối con đã đặt một nhà hàng nấu rất ngon.” Cậu lại giơ tay, lau đi nước mắt của Tịch Mạn Hương, nói, “Chắc chắn mẹ sẽ thích.”

Cậu ôm lấy Tịch Mạn Hương, để bà dựa vào vai mình, dỗ bà: “Về nhà con dạy mẹ dùng điện thoại mới.”

“Mẹ đừng lo.” Thang Chấp nói, “Rất dễ học.”

Giọng Tịch Mạn Hương hơi khàn, nói “Được”.

Lúc này điện thoại Thang Chấp bỗng nhiên rung lên, cậu lấy ra xem, Trương Tử Minh bên văn phòng bất động sản gửi tin nhắn hỏi cậu có vừa ý với căn nhà hay không, có vấn đề gì hay không.

ơ ** má giờ còn thêm truyenvip reup nữa hả:)

Có một tin nhắn chưa đọc, thời gian là nửa tiếng trước, hình như là lúc tòa đang đọc phán quyết. Người gửi là Từ Thăng, anh nói với Thang Chấp: “Chúc mừng.”

Thang Chấp không tránh để Tịch Mạn Hương nhìn thấy tin nhắn, bà vẫn chưa ngẩng đầu khỏi bờ vai cậu, cũng nhìn thấy nội dung tin nhắn, thấp giọng nói: “Từ tổng.”

“Là sếp của con.” Thang Chấp nói với bà.

Cậu vốn định nói với bà, luật sư Chung là do Từ Thăng mời tới, nhưng sợ nói rồi bà lại hỏi nhiều rồi nghĩ nhiều, cậu liền im lặng, trả lời Từ Thăng: “Cảm ơn.”

Thang Chấp còn định gửi tin nhắn cho Trương Tử Minh, Từ Thăng lại đột nhiên gọi đến.

Tịch Mạn Hương ngồi thẳng dậy, Thang Chấp đối mắt nhìn bà một cái, có hơi chột dạ mà nghe máy.

“Không cần cám ơn.” Từ Thăng ở đầu bên kia nói với Thang Chấp.

Giọng Từ Thăng rất thấp, bối cảnh xung quanh hình như có âm nhạc, giống như là một nhà hàng nào đó, hoặc là ở một bữa tiệc.

Thang Chấp đặt điện thoại sang phía bên tai hướng về cửa xe, mím môi, lại nghe thấy Từ Thăng hỏi: “Thang Chấp, em có vui không?”

Câu hỏi của Từ Thăng không đầu không đuôi, rất kỳ lạ, chỉ là một câu hỏi đơn giản, mà giống như bao hàm rất nhiều thông tin và cảm xúc chưa thể lý giải.

Thang Chấp hơi khựng lại, nói: “Ừm.”

“Vậy thì tốt.” Từ Thăng nói.

Hai người làm thinh một hồi. Tuy rằng Tịch Mạn Hương ngồi bên cạnh Thang Chấp, nhưng cậu vẫn chưa cúp điện thoại. Cậu lại nói một lần nữa: “Cám ơn Từ tổng.”

truyenfull ăn cắp nói mấy lần rồi sao còn ko nghe

Qua mấy giây, Từ Thăng mới dùng giọng điệu ôn hòa nói với Thang Chấp: “Em không cần cảm ơn tôi, là tôi đã hứa với em.”

Giọng điệu Từ Thăng điềm tĩnh đến mức gần như dồn hết cả tâm trí, không phải như đang trò chuyện với Thang Chấp, mà giống như đang thuyết phục bản thân hơn.

Nhưng mà Thang Chấp vẫn chưa kịp trả lời thì đột nhiên nghe thấy giọng một cô gái loáng thoáng ở đầu bên kia. Cô gọi Từ Thăng từ phía xa đến gần, âm thanh từ mơ hồ chuyển sang rõ ràng.

“Từ Thăng… không phải, sao Tân Cảng của các anh đến cả một cái thùng rác cũng chả thấy đâu ——”

Cô chợt im bặt.

Hai đầu điện thoại đều rơi vào yên lặng, Từ Thăng đột nhiên cúp điện thoại luôn.

Đồ lừa đảo. Gì mà đi công tác chứ. Thang Chấp vô tình nghĩ. Ngày mai trở về.

Tịch Mạn Hương vẫn đang nhìn cậu, cậu cất điện thoại đi, bà cười với Thang Chấp, nói: “Con trai, sếp của con tốt thật đấy, rất quan tâm đến con.”

Thang Chấp Thang Chấp định nói với bà sự thật mình đã thôi việc rồi, lại sợ bà nghĩ quá nhiều rồi lo lắng, nên không nói.

Không lâu sau, bọn họ đã đến nhà rồi.

Thang Chấp quẹt thẻ, dẫn Tịch Mạn Hương lên lầu, lại nói: “Mẹ, mẹ cũng có một tấm thẻ, lát nữa con đưa.”

Cảm xúc của bà đã ổn hơn một chút, tuy rằng vẫn có chút e dè.

Thang Chấp cũng tạm thời quên đi cuộc điện thoại của Từ Thăng, cậu dẫn mẹ đi tham quan căn nhà nhỏ ấm áp, mở tủ quần áo trong phòng bà, cho bà xem quần áo mà cậu mới mua.

Tịch Mạn Hương hết sức phấn khích, vừa sờ một cái váy, vừa nói: “Thật sự đã rất lâu rồi mẹ chưa mặc váy.”

Thang Chấp dựa bên cạnh tủ, nhìn bà lật qua lật lại xem quần áo mới, thỉnh thoảng hàn huyên với bà, kỳ diệu thay, đã hóa giải được nhiều lần dò hỏi về tình trạng yêu đương của cậu.

Khi trò chuyện cùng Tịch Mạn Hương, mỗi một giây một phút Thang Chấp đều cảm thấy hạnh phúc vô bờ.

Thang Chấp nghĩ, cậu không còn tiếc nuối gì nữa rồi.

Tịch Mạn Hương chọn một chiếc váy, Thang Chấp dẫn bà vào phòng tắm, dạy bà cách sử dụng vòi sen, sau đó ra ngoài, ngồi ở trong phòng khách.

Cậu cuối cùng cũng nhớ ra là chưa trả lời tin nhắn của Trương Tử Minh, liền nhắn lại “Rất vừa ý, không có vấn đề gì”.

Nhớ ra hôm qua trước khi ngủ còn đoạn phim về thiên nhiên vẫn chưa xem xong, mở ra xem một lúc, lại nhận được tin nhắn mới.

Thang Chấp tưởng là Trương Tử Minh, không ngờ lại là Từ Thăng.

Từ Thăng gửi cho cậu một tin “Ngày mai gặp”.

Sau đó mới là tin nhắn trả lời của Trương Tử Minh: “Vậy thì tốt. Khi nào chán có thể đến nhà tôi chơi.”

Còn chụp bộ trò chơi điện tử của anh ta cho Thang Chấp xem. Lần trước tới xem phòng Trương Tử Minh đã từng nhắc tới anh ta ở tiểu khu này không có bạn bè, rất cô đơn, mời Thang Chấp đến chơi.

Nhưng mà bây giờ trong nhà Thang Chấp còn có mẹ, trong thời gian ngắn sẽ không đi đâu. Nghĩ một hồi, trả lời lại: “Được, lần tới có thời gian rảnh sẽ đến tìm anh.”

Vừa gửi tin đi, Từ Thăng đã gọi tới.

Thang Chấp nhìn màn hình, không biết có nên nghe hay không, nhìn một hồi, vẫn không nỡ để Từ Thăng gọi điện thoại mà không ai nghe máy, cậu liền nhận, hỏi anh: “Có chuyện gì không?”

Từ Thăng bỏ qua câu hỏi của Thang Chấp, hỏi về chuyện tin nhắn: “Ngày mai còn gặp nữa không?”

Thang Chấp không biết trả lời sao, nghĩ một hồi, nói: “Nếu anh bận rồi thì không gặp cũng được.”

“Tôi không bận.” Từ Thăng dường như trả lời ngay tức khắc.

Nói xong, có lẽ chính anh cũng cảm thấy mình trả lời quá gấp, liền im lặng.

Thang Chấp cầm điện thoại, cảm thấy bản thân đã không còn đoán được suy nghĩ của Từ Thăng nữa.

Cậu không biết Từ Thăng rốt cuộc là muốn gặp cậu hay không muốn gặp cậu, muốn cậu đi, hay là không muốn cậu đi.

Giọng nữ cậu nghe thấy trong cuộc điện thoại lúc nãy, cũng khiến Thang Chấp cảm thấy trống rỗng một cách bối rối.

“Từ tổng.” Ánh mắt Thang Chấp bất định nhìn vách tường, nói với Từ Thăng, “Tôi vẫn nên ở bên mẹ tôi vài ngày, rồi tới nhà anh lấy đồ sau.”

“Dù sao cũng không có gì cần gấp.” Cậu muốn mượn cớ.

Đối mặt với một không gian tĩnh mịch, yên tĩnh đến mức Thang Chấp nghĩ Từ Thăng có phải đã đi mất rồi không, mãi đến khi cậu lại nghe thấy giọng Từ Thăng: “Hôm nào?”

“… Tôi không biết.”

Từ Thăng lại im lặng nữa rồi.

Rất lâu sau, Thang Chấp nghe thấy tiếng Tịch Mạn Hương trong phòng, Từ Thăng mới mở miệng: “Ngày mai em tới đi.”

“Ngày mai em vẫn nên tới đi…” Anh nói, “Cùng lắm chỉ một buổi chiều, không tốn nhiều thời gian của em đâu.”

Thang Chấp nói “Được rồi”, Từ Thăng lại cúp điện thoại trước.

Tối hôm nay, Thang Chấp nâng cao tinh thần, cùng Tịch Mạn Hương dùng bữa, đến siêu thị mua đồ, mua thực phẩm tươi sống, còn dẫn bà đi làm kiểu tóc mới, mười hai giờ hơn mới trở về nhà.

Sáng hôm sau, Thang Chấp dậy từ tám giờ, ngửi thấy mùi trứng chiên, đi ra ngoài, Tịch Mạn Hương mặc tạp dề, bưng đĩa ra,

“Sao con dậy muộn vậy.” Bà bỏ đĩa xuống, hoài nghi hỏi, “Không cần đi làm sao? A Hoa nói với mẹ bây giờ đi làm đi tàu điện ngầm cũng phải mất hai tiếng.”

“…” Thang Chấp hơi chột dạ, nói với bà, “Đi ngay đây đi ngay đây.”

Định sau khi rời khỏi nhà Từ Thăng, cậu sẽ nói với bà chuyện thôi việc.

Sau khi Thang Chấp ra khỏi cửa, trước tiên gọi xe đến dưới chân núi, mới liên hệ với tài xế.

Tài xế nhận được điện thoại của cậu, rất bất ngờ, nói: “Tôi tưởng là buổi chiều cậu mới tới.”

“Đúng lúc có thời gian.” Thang Chấp nói với tài xế.

Cậu đứng dưới chân núi đợi hai mươi phút, xe tới, cậu lên xe, nhìn tài xế hình như có hơi căng thẳng, nhưng mà cũng không biết phải hỏi thế nào nên không lên tiếng.

Đến nhà Từ Thăng, Thang Chấp phát hiện Từ Thăng không có ở nhà.

Trong nhà chỉ có quản gia và người giúp việc, không biết có chuyện gì mà trông quản gia cũng có vẻ như lâm vào cảnh nguy khốn.

Thang Chấp chào hỏi với ông, ông cùng Thang Chấp đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Cậu Thang, có cần tôi giúp không?”

“Không cần đâu.” Thang Chấp cười với ông, ông lại nói: “Ở lại dùng cơm trưa đi, đầu bếp đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”

“Không cần đâu.” Thang Chấp từ chối, “Tôi về nhà ăn.”

Đồ Thang Chấp cần dọn dẹp không nhiều, chỉ có một món đồ, là con chim cánh cụt Từ Thăng tặng cậu, tìm mãi vẫn không thấy, cho nên cậu tìm lòng vòng trong phòng, mất rất nhiều thời gian.

Đến tận mười hai giờ, cậu vẫn chưa tìm thấy.

Thang Chấp kiểm tra hết tất cả mọi ngăn kéo, kệ tủ, những nơi có thể chứa đồ, nói bóng nói gió hỏi người giúp việc đang quét nhà, cũng không có manh mối, nhưng Thang Chấp muốn tìm cho ra.

Từ Thăng không ở nhà, cậu cũng không gặp Từ Thăng, nhưng cậu muốn con chim cánh cụt đó, cho nên vẫn không ngừng tìm kiếm.

Quản gia đứng ở trước cửa phòng đợi mấy phút, Thang Chấp thấy hơi khó xử, đi qua lịch sự đóng cửa lại, tìm lại từ đầu cái ngăn kéo cậu nhớ đã bỏ con chim cánh cụt, cậu gỡ ngăn kéo ra, đổ hết đồ bên trong xuống sàn.

Trong ngăn kéo chỉ có một cái điều khiển và một quyển hướng dẫn sử dụng, nhưng cậu vẫn đổ ra, lật từng tờ trong quyển hướng dẫn, không hề muốn gắn ngăn kéo về chỗ cũ.

Khi cậu đặt cuốn hướng dẫn xuống sàn, định đứng dậy đi đến lục ngăn kéo ở tủ đầu giường, cửa đột nhiên được đẩy ra.

Từ Thăng lần đầu tiên trong đời thở gấp đến mức này, mặt không cảm xúc nhìn Thang Chấp đang ngồi trên sàn.