Trong phòng tối đen, cơ thể Thang Chấp bị đè rất chặt, không cách nào nhúc nhích, trong lòng hoảng hốt không thôi.
“Từ Thăng?” Cậu muốn bắt lấy bàn tay của Từ Thăng đang giữ vai trái cậu, mới vừa chạm vào tay áo của anh, đã bị anh bóp cổ tay, đè lại trên giường.
Thang Chấp nhịn không được mà giãy dụa, nhưng sức lực hai người cách biệt, phản kháng chỉ là phí công. Từ Thăng buông lỏng vai cậu ra, cách lớp áo ngủ giữ lấy eo cậu.
Từ Thăng chưa bao giờ dùng sức lớn như lúc này, Thang Chấp đau đến mức muốn cuộn người lại, lại bị Từ Thăng ép thẳng người ra.
“Đau lắm.” Thang Chấp năn nỉ anh, “… Có thể ngồi dậy trước không? Rốt cuộc là anh bị làm sao?”
Từ Thăng không nói tiếng nào, gỡ dây áo ngủ của Thang Chấp, thô bạo kéo vạt áo cậu ra, miếng kim loại trên dây nịt anh đè vào xương hông Thang Chấp, vừa cứng vừa lạnh, tiếng thở ồm ồm phả bên tai cậu.
Sau đó, anh dừng lại, chỉ thuần túy đè lên người Thang Chấp, không để Thang Chấp nhúc nhích, giống như chính anh cũng chưa nghĩ kĩ mình muốn làm gì.
Thang Chấp hơi sợ, nhưng không đến mức hoảng.
Cậu mở mắt ra, một hồi sau, cuối cùng cũng thích ứng được với bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng bả vai phập phồng của Từ Thăng, trần nhà màu trắng, trần thả bằng gỗ màu xám đậm và đường phân cách màu đen thuần.
Từ Thăng không nói gì.
Thang Chấp ngửi thấy trên người anh có mùi hương sạch sẽ, rất giống anh.
Lúc trước mùi hương này đối với Thang Chấp mà nói nó thuộc về Từ Khả Du, nhưng không biết từ khi nào, nó bỗng nhiên bị Từ Thăng thay thế rồi, cũng không còn khiến người ta muốn bỏ chạy nữa.
Thang Chấp để anh đè thêm một lúc nữa, sau đó cẩn thận nhấc cánh tay không bị anh đè lên, ôm lấy anh, hỏi: “Sao vậy?”
Thang Chấp nghĩ có thể Từ Thăng vừa chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì đó, bàn tay đặt trên lưng Từ Thăng nhẹ nhàng vuốt ve, lại hỏi anh: “Có phải anh đang buồn không.”
Ếch Kì Diệu ko có s1apihd.com
Từ Thăng không trả lời cậu, Thang Chấp lại nói: “Đừng buồn nữa.”
bớt đọc s1apihd.com giùm cái
Mặt Từ Thăng dán bên má phải Thang Chấp, Thang Chấp liền xoay mặt qua, rõ ràng biết là không đúng, nhưng cậu vẫn đến gần anh, nhẹ nhàng hôn anh.
Cậu hôn lên chóp mũi, rồi dời xuống dưới một chút, hôn thật cẩn thận lên môi Từ Thăng.
“Đừng giận nữa.” Thang Chấp lại nói với Từ Thăng, “Được không?”
Trong phòng chỉ có tiếng Thang Chấp dỗ dành Từ Thăng, nhưng hình như thái độ của Từ Thăng đã mềm đi rồi, anh lại ôm lấy vòng eo trần trụi của Thang Chấp, ngón tay vuốt ve da dẻ của cậu.
Không dùng sức như lúc nãy nữa, nhưng vẫn có vẻ không yên lòng.
“Từ Thăng.” Thang Chấp lại nhỏ giọng nói.
Môi cậu cách môi Từ Thăng rất gần, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau.
Không biết là ai đến gần ai trước, bọn họ bắt đầu hôn môi. Thang Chấp hơi hé miệng, liếʍ môi dưới của Từ Thăng, tay Từ Thăng vuốt ve lưng Thang Chấp, sau đó ôm cậu.
đầu ©ôи ŧɧịt̠ truyenfull
Thang Chấp xoa vai Từ Thăng, lúc định cởi cà vạt của Từ Thăng, Từ Thăng đột nhiên dừng lại.
Anh giữ lấy tay Thang Chấp, dừng lại vài giây, kéo tay Thang Chấp ra một chút. Lát sau, anh xuống khỏi người Thang Chấp, nằm bên cạnh Thang Chấp, kéo vạt áo của Thang Chấp lại một chút.
“… Từ Thăng?” Thang Chấp không phản ứng kịp, mang theo nghi vấn, nhỏ giọng gọi anh.
Từ Thăng im lặng cầm lấy mu bàn tay Thang Chấp, giống như cầm lấy một món đồ dễ vỡ, nắm lấy vuốt ve trong lòng bàn tay.
Thang Chấp nằm thẳng, ngẩn ra một lúc, nghe thấy Từ Thăng gọi cậu: “Thang Chấp.”
Anh dùng giọng nói rất trầm rất nhẹ mà hỏi Thang Chấp: “Có phải em đối xử với ai cũng giống nhau không.”
Thang Chấp giật mình, Từ Thăng lại hỏi: “Em đối xử với Từ Khả Du cũng tốt nhỉ.”
Không gian vừa tối vừa lạnh khiến Thang Chấp lạnh căm.
Cậu giơ tay khép vạt áo lại, không biết ý nghĩa câu nói này của Từ Thăng, cho nên không đáp.
Một hồi sau, Từ Thăng buông tay Thang Chấp ra, lặp lại lần nữa: “Em đối xử với nó nhất định rất tốt.”
Từ Thăng ngồi dậy, hỏi Thang Chấp: “Đèn ở đâu?”
Thang Chấp liền xuống giường, không sờ thấy dây áo ngủ, chỉ có thể giữ lấy hai vạt áo, theo ấn tượng đi đến bên giường, mở đèn đầu giường.
Ánh đèn hiền hòa, Thang Chấp vẫn nhắm mắt, sau đó quay người nhìn Từ Thăng.
Từ Thăng quần áo không chỉnh tề ngồi trên giường, sơ mi nhăn nhúm, nhưng vẫn anh tuấn như thường.
Thang Chấp mở đèn lên rồi, nhìn Từ Thăng ngồi yên bất động, chỉ nhìn thẳng vào mình, giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì đó, đáng thương giống như đêm cuối cùng ở Grand Rapids, cậu khó mà khống chế được muốn đến gần Từ Thăng, muốn an ủi anh.
Cậu đi tới hai bước, đến trước mặt Từ Thăng, duỗi tay chạm vào mặt Từ Thăng, Từ Thăng không từ chối, cậu liền cúi người, dùng trán mình chạm vào trán Từ Thăng, nhỏ giọng nói: “Anh sao thế?”
Từ Thăng vẫn không nói gì, Thang Chấp không biết nên làm sao, định đi mở đèn trần, lại bị Từ Thăng kéo lại.
Cậu ngồi trên chân Từ Thăng, Từ Thăng ôm lấy cậu.
Hai người mãi không nói chuyện, Thang Chấp lại hỏi Từ Thăng một lần nữa: “Sao tâm trạng anh lại không tốt”.
Từ Thăng không đáp, nhưng nói với Thang Chấp: “Ngày mai tôi đi, không biết khi nào mới trở lại. Dù sao em cũng đã tìm được nơi ở rồi, cũng không cần quay về nữa, đợi mẹ em được thả ra, tìm lúc nào thu dọn đồ đạc đi.”
“Ò.” Thang Chấp lúng túng nói, “Được rồi.”
“Đợi Từ Khả Du khỏe lại, tôi sẽ mau chóng nói nó ly hôn.” Từ Thăng nói.
“Ừm.” Thang Chấp dừng lại một chút, nói, “Tôi không gấp.”
Từ Thăng yên lặng.
Bàn tay của Thang Chấp vốn đang ôm nhẹ anh chậm rãi dời đi, nhưng gò má vẫn nằm lên vai Từ Thăng.
Yên lặng rất lâu, Thang Chấp bỗng nhiên gọi tên Từ Thăng: “Từ Thăng.”
Từ Thăng “Ừm” một tiếng,
Thang Chấp nói như đang tự lẩm bẩm: “Thật ra ban ngày tôi đang nghĩ một vài chuyện.”
“Chuyện gì?” Từ Thăng hỏi cậu.
“Anh sắp đính hôn rồi.” Cậu nói, “Sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
Cơ thể Thang Chấp rất mềm mại, giống như không nơi nương tựa, chỉ có thể nằm trong lòng Từ Thăng sưởi ấm.
Tứ chi, ngôn ngữ, giọng nói, âm điệu của cậu, tất cả giống như đang biểu đạt, cậu mà rời xa Từ Thăng một ngày sẽ sống không nổi, nhưng nội dung nói ra lại không phải như vậy.
“Ôm anh, hôn anh.”
“Đây đều là sai.” Thang Chấp nói như rất mờ mịt.
Từ Thăng ôm Thang Chấp trong lòng, hơi thở của Thang Chấp yếu ớt đến mức giống như khói thuốc dừng giữa không trung, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
Từ Thăng phát hiện mình thậm chí còn không có cách nào nói với Thang Chấp cái quyết định sẽ không kết hôn.
Quyết định đơn phương tình nguyện tự mình đa tình mà nói ra vào lúc này, rõ là không hợp thời điểm và vô cùng nực cười.
Thang Chấp có thể sẽ kinh ngạc và khó xử, có thể sẽ hỏi Từ Thăng “Tại sao”.
Không nhận được câu trả lời của Từ Thăng, Thang Chấp ngẩng đầu, dùng ánh mắt thuần khiết nhìn Từ Thăng, hỏi anh “Được không?”.
Giọng Thang Chấp mang theo tiếng khàn trời sinh, đến cả âm sắc cũng cho người ta ảo giác được yêu.
Chỉ có những lúc vô ý nói lời thật lòng, mới lộ ra vẻ vô tình.
Từ Thăng cảm thấy Từ Khả Du có lẽ cũng bị Thang Chấp hóa điên như vậy.
Thang Chấp đối xử với Từ Khả Du có phải cũng là thái độ này không, lặng lẽ quên mình vì cô làm rất nhiều chuyện, cuối cùng mới nói với Từ Khả Du, xin lỗi, tôi không thích em.
Rất nhanh, Từ Thăng liền phủ định suy nghĩ này.
Bởi vì Từ Thăng là lần đầu tiên của Thang Chấp, anh nghĩ mình chí ít là một người đặc biệt nhất trong số những người Thang Chấp vô ý lừa gạt.
Từ Thăng hỏi Thang Chấp: “Em nghĩ như vậy sao?”
Thang Chấp nói “Ừm”, Từ Thăng liền nói “Được”.
Thang Chấp hỏi Từ Thăng có muốn làm lần cuối cùng không, Từ Thăng vốn định từ chối.
Nhưng cơ thể Thang Chấp quá mềm mại, cậu ngồi trên người Từ Thăng, đẩy Từ Thăng ra sau, cởi dây nịt của Từ Thăng, ngậm cái nơi đã cứng lên một nửa của anh.
Chuyện Từ Thăng có thể làm rất nhiều, chỉ khi đối mặt với Thang Chấp thì anh không thể nào nói “Không”.
Thang Chấp không ngậm hết, đầu lưỡi và khoang miệng ẩm ướt đè vào đỉnh, tay phải giữ lấy hông Từ Thăng, vừa cố gắng vừa chân thành hoạt động lên xuống.
Từ Thăng nhìn thấy lông mi của cậu, gò má đỏ lên vì động tình, và vết thương trên ngón tay phải.
Vết thương đỏ lên rồi, có chút vết tích đã từng khâu. Thang Chấp không đợi Từ Thăng, cậu đã tự đi cắt chỉ rồi.
Khi Thang Chấp mυ'ŧ tới cuối cùng, Từ Thăng có một khoảnh khắc muốn hỏi cậu, có phải ai cũng được không.
Nhưng là đáp án là phủ định, Thang Chấp không tùy tiện như vậy.
Câu hỏi thật sự chưa được giải đáp chỉ có “Người tiếp theo là ai”.
Và, em sẽ yêu chứ, sẽ cân nhắc đến tôi chứ.
Từ Thăng không dám hỏi bất kì một câu nào.
Anh duỗi tay ra, chạm vào gò má Thang Chấp, giữ cằm cậu nhấc lên.
Có lẽ Thang Chấp sợ răng nanh cọ vào anh, liền nhả thứ trong miệng mình ra, môi chạm vào đầu chóp đo đỏ cậu liếʍ sáng loáng.
“Không thoải mái sao?” Thang Chấp trông có vẻ ngượng ngùng, hỏi anh, “Tôi không biết làm lắm.”
Từ Thăng giữ người cậu, kéo cậu dậy.
Anh không làm với Thang Chấp, chỉ gập hai chân Thang Chấp lại, tiến vào giữa chân Thang Chấp.
Cái thứ đều cứng của cả hai đang vuốt ve lấy nhau, cuối cùng đều bắn lên bụng Thang Chấp.
Thang Chấp bắn sớm hơn một chút, mở miệng rêи ɾỉ.
Lát sau, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Từ Thăng và cậu dính vào với nhau, làm dơ áo ngủ và drap giường của cậu