Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 37

Thang Chấp ra khỏi nhà hàng, nhất thời không biết mình định đi đâu.

Người cậu ê ẩm, mắt cũng đau, nhưng mà không khó chịu như hôm thứ hai sau lần lên giường đầu tiên.

Thang Chấp đột nhiên thấy phấn khởi, bởi vì cậu phát giác ra chí ít cơ thể của mình rất biết điều, năng lực thích ứng có thể sánh ngang so với may mắn.

echkidieu2029.wordpress.com

Thang Chấp đứng bên đường, hóng gió một lúc, cuối cùng nhớ ra mình phải bắt xe. Đi đến trạm đón xe, đang chuẩn bị gọi xe, cậu đột nhiên nhìn thấy biển quảng cáo cực lớn của thủy cung ở ngay trạm.

Có đủ loại tôm cá sò hến, cánh cụt và sứa.

Cả năm ngoái, Thang Chấp đều chờ đợi thủy cung này khai trương, nhưng đến cuối năm, Từ Khả Du bắt đầu quấn lấy cậu, cậu bị ép phải chuyển tới Thông Giang, vì thế mãi vẫn chưa đi được. bây giờ nhìn thấy biển quảng cáo, Thang Chấp mới biết, hóa ra thủy cung đã mở cửa được mấy tháng rồi.

Trên biển quảng cáo viết

“Triển lãm đặc biệt chủ đề Nam Cực, chỉ trong tháng 1 này, khuyến mãi gian hàng đồ lưu niệm, còn có rất nhiều giải thưởng lớn, đợi bạn ghé thăm”.

Thang Chấp hoàn toàn bị thu hút, lấy điện thoại ra xem thử, chỉ mới một rưỡi chiều, ở thủy cung hai tiếng nữa rồi đi bệnh viện, thời gian vẫn còn dư dả.

còn đọc truyenfull nữa hả mấy con hèn hạ

Nghĩ như vậy, Thang Chấp cất điện thoại đi, rời khỏi bến xe, cảm giác như mình đang làm kẻ trộm, dựa theo bảng chỉ đường, đi hơn mười phút cuối cùng cũng đến được cửa ra vào của thủy cung.

Hôm nay là ngày làm việc, nhìn kiến trúc màu trắng bên ngoài, người vào thủy cung cũng không nhiều lắm, Thang Chấp đi vào, phát hiện du khách hóa ra cũng không ít, trên màn hình điện tử nói, du khách đã mua vé, tầm bốn mươi phút nữa mới được vào.

đọc sstruyen bị theo dõi IP đấy đồ ngu

Thang Chấp cảm thấy có thể chấp nhận được, liền đi vào chỗ máy bán vé tự động mua vé vào cổng.

Vé vào cổng chia ra làm vé VIP và vé thường, giá vé VIP đắt gấp ba lần vé thường, Thang Chấp do dự mấy giây, cuối cùng vẫn mua vé thường. Cậu vẫn luôn rất khó yên tâm khi sống một cuộc sống xa xỉ.

Thang Chấp cầm lấy vé, vào xếp hàng ở lối đi vé thường.

Hàng ngũ uốn lượn ngoằn ngoèo, nhưng vẫn đang nhúc nhích, bởi vì thủy cung có hạn chế số người vào tham quan, có người đi ra mới có người đi vào.

Thang Chấp đứng trong hàng dài, chầm chậm tiến từng bước theo dòng người, bởi vì rất chán, nên cậu cúi đầu, vừa yên lặng xem video thú cưng, vừa nhịn không được nghĩ đến bóng dáng cao ngất của Từ Thăng ở ngoài cửa nhà hàng.

Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng vô cùng tự đại, cũng rất hy vọng Từ Thăng vẫn sẽ luôn như vậy. vì Từ Thăng khiến sự thả lỏng của Thang Chấp trở nên đơn giản hơn.

Thang Chấp nhớ lại đêm cuối cùng ở Grand Rapids, sau đó lại nghĩ, thật ra cậu thật sự rất khát khao ý tốt và sự im lặng của Từ Thăng.

Trước giờ cậu chưa từng có được điều đó từ bất cứ ai.

Ở trong sự dịu dàng gần gũi vừa không cố định lại rất ngắn ngủi ấy, dù cuối cùng vẫn là muốn lên giường, Thang Chấp cũng cảm thấy có thể chịu được.

Từ Thăng có lúc sẽ cho cậu cảm giác an toàn.

Có lẽ là có thể so sánh anh như một chỗ trú nạn lâm thời, hoặc là một cánh cửa có thể khóa lại mà người khác đều không có chìa khóa, một ngăn tủ đủ cho cậu trốn mà mỗi ai đi qua đều sẽ không chú ý, không mở ra.

Không liên quan quá nhiều đến yêu và thích, cũng không cần Từ Thăng đưa cậu đến nhà hàng nào đó ăn cơm, nhưng điều đó vẫn rất đáng quý.

Thang Chấp đứng trong dòng người, giơ tay chạm lên cằm, rồi lại thả tay xuống.

Hàng người vẫn tiến về phía trước, pin điện thoại của Thang Chấp không còn nhiều, cậu liền cất đi, chán chường nhìn những hình ảnh xoay chuyển về thủy cung trong màn hình treo trên tường, nhìn thấy những chú cá con len lỏi qua những rặng san hô.

Sau khi nhìn rất nhiều lần, Thang Chấp không muốn nhìn nữa, nhìn chằm chằm vào lối đi VIP ngẩn ra.

Lát sau, cậu đột nhiên nhìn thấy Từ Thăng, còn có Triệu Thiều.

Bọn họ đi vào theo lối đi VIP.

Hai người không nắm tay, khoảng cách cũng không gần, Từ Thăng đi phía sau Triệu Thiều, Triệu Thiều giơ điện thoại chụp xung quanh. Cô cười rất hớn hở, lộ ra răng nanh màu trắng, từ độ cong khóe miệng cho đến ánh mắt, đều giống như đang cực kỳ hạnh phúc.

Lối đi VIP không có ai, bọn họ nhanh chóng biến mất sau cửa vào.

Thang Chấp cảm thấy bất an và bối rối, không muốn đυ.ng phải Từ Thăng trong thủy cung, cho nên có hơi muốn bỏ đi.

Nhưng cậu đã xếp hàng được một lúc rồi, đứng ngay giữa hàng, cách hàng cuối tận mấy dây ngăn cách, trước và sau đều có người, không tiện ra ngoài.

—— Hoặc là lại muốn mua một tấm vé đắt hơn một chút, không cần xếp hàng.

Nhưng Thang Chấp chỉ nghĩ vậy thôi, chứ không đi mua, bởi vì mười lăm phút nữa là đến lượt cậu rồi. Hơn nữa dù có mua vé VIP, Thang Chấp vẫn không giống được với hai người họ.

Một thanh niên đứng phía sau Thang Chấp cùng với một người phía sau nói chuyện cứ đυ.ng tay đυ.ng chân, vì động tác quá cợt nhả, đυ.ng phải vai Thang Chấp.

Đối phương lập tức xin lỗi, Thang Chấp không quay đầu lại, nói “Không sao”, rồi cúi đầu lấy chiếc điện thoại pin yếu ra, xem một vài ảnh dễ thương lưu trong điện thoại.

Hai mươi phút sau, Thang Chấp cuối cùng cũng vào được thủy cung.

Diện tích thủy cung rất lớn, có rất đông trẻ em, Thang Chấp vừa vào cửa, liền có một nhóm học sinh tiểu học mặc đồng phục, vây quanh hai giáo viên xem giới thiệu về san hô.

Thang Chấp đi tới chỗ bọn họ, đứng nghe một lúc, học được không ít kiến thức về hải dương.

Nhưng mà cậu xếp hàng quá lâu, đầu vừa trướng vừa nhức, toàn thân lạnh toát, cũng sợ đυ.ng phải Từ Thăng sẽ khó xử, tìm một chỗ nghỉ ngơi ở khu nuôi sứa, ngồi được hai mươi phút, sau đó đi thang máy lên khu triển lãm Nam Cực.

Vừa ra khỏi thang máy là khu chim cánh cụt, nhiệt độ xung quanh hơi thấp, một cơn gió lạnh thổi qua, Thang Chấp liền rùng mình.

Lúc cậu ra khỏi nhà chỉ mặc đại một cái hoodie, rất thoải mái, nhưng lại không thể giữ ấm, chỉ đành ôm cánh tay, đi đến bên lan can, nhìn ngắm xung quanh.

Những chú chim cánh cụt đi theo bầy, có lớn có nhỏ, nhưng con nào con nấy đều rất đáng yêu.

Thang Chấp nhìn đến mê mẩn, vịn vào lan can, nhìn tỉ mỉ từng chú chim cánh cụt đi qua, trong lòng tự đặt cho chúng những cái tên thật kỳ lạ.

Sau đó vì lạnh quá không chịu được nữa, Thang Chấp mới đứng thẳng lên, dạo một vòng khu triển lãm Nam Cực, rồi đi về hướng thang máy.

Thang Chấp đã hết sức rồi, định lần tới sẽ đi xem kĩ hơn, bây giờ phải đến bệnh viện, thăm mẹ xong, còn có thể mua một chút thuốc hạ sốt, đợi đến sáng ngày mai nhất định có thể khỏe lại.

Trước khi ra khỏi thủy cung, sẽ phải đi qua hai cửa hàng lưu niệm rất lớn.

Thang Chấp không nhịn được, vào đi dạo ngắm đồ.

Giống như trong biển quảng cáo nói, hàng lưu niệm Nam Cực đang khuyến mãi, những bức tượng đồ chơi chim cánh cụt và báo biển đều mua một tặng một, còn có rất nhiều món đồ chơi bằng pin, có mấy cái là chim cánh cụt biết đi, có mấy món là báo biển lăn qua lăn lại trên ván gỗ, phát ra những tiếng lạch bạch lạch bạch.

Thang Chấp xem say mê, ngắm tủ trưng đồ chơi rất lâu.

Một cô gái bán hàng nhiệt tình cứ đứng bên cạnh Thang Chấp, cậu cầm món đồ nào lên, cô cũng giới thiệu cho cậu nghe.

Thang Chấp thấy hơi ngại, rất muốn mua, nhưng mà bây giờ cậu đang ở nhà Từ Thăng, không có chỗ nào chứa món đồ chơi lớn, dù là đồ chơi nhỏ đi nữa, cầm về nhà Từ Thăng hình như không lịch sự cho lắm, hơn nữa có thể sẽ bị Từ Thăng mắng.

Nên cậu quyết định không mua, đợi sau này có nhà riêng rồi, quay lại mua sau, cậu nói với cô: “Lần sau anh sẽ tới mua.”

Chắc cô gái là học sinh đi làm thêm, dùng ánh mắt tiếc nuối và khó hiểu nhìn Thang Chấp, nhỏ giọng nói: “Nhưng anh rất muốn mua mà.”

“Nhà bây giờ của anh không có chỗ để.” Thang Chấp nói.

Cô liếc vào ngăn tủ đang xếp một hàng, đột nhiên nói: “Đợi chút, em tặng anh một món.”

Sau đó đi đến một cái tủ thấp, lấy ra một cái móc chìa khóa rất nhỏ rất dễ thương, bảo Thang Chấp đợi cô, cô định đi thanh toán.

Thang Chấp đương nhiên không thể để cô bé bán hàng tính tiền cho mình được, chạy theo nói: “Không cần tặng anh đâu, vừa nãy anh không thấy cái này, để anh tự mua.”

Mới đầu, cô gái nhất định đòi mua cho Thang Chấp, nhưng lại có một người đàn ông trung niên hình như là quản lý bán hàng đi tới, hơi nhíu mày, gọi mã số nhân viên của cô, hỏi cô “Có chuyện gì vậy”.

Thang Chấp tiện tay lấy cái móc khóa, nói với cô: “Làm phiền em quá, để em giới thiệu cái này lâu như thế.”

Đúng lúc có một quầy tính tiền đang trống, Thang Chấp liền đi qua thanh toán.

Móc khóa không đắt, nhưng Thang Chấp không mang tiền mặt, cũng không mang thẻ, vốn định dùng điện thoại trả tiền, nhưng điện thoại hình như là do lượng pin quá thấp, cứ tới trang thanh toán tiền là lại bị thoát ra.

Thu ngân vẫn đang đợi cậu đưa mã, cậu lúng túng cầm điện thoại, đang không biết nên làm thế nào, điện thoại đột nhiên có cuộc gọi đến, là của Từ Thăng.

Thang Chấp nghe máy, điện thoại vẫn cho nhận cuộc gọi, tuy rằng màn hình trang chủ cứ luôn bị thoát ra.

“Cậu đang ở đâu?” Giọng điệu Từ Thăng không quá tốt, “Không phải đến bệnh viện sao?”

“…” Thang Chấp hơi chột dạ, không trả lời, Từ Thăng lại nói: “Quay ra sau.” Sau đó liền cúp điện thoại.

Thang Chấp không quay người ngay, trước tiên đặt móc khóa lên quầy, ngại ngùng hỏi thu ngân: “Lát nữa tôi quay lại tính tiền được không?”

Thu ngân nói “Đương nhiên là được”, Thang Chấp mới quay đầu lại, nhìn thấy Từ Thăng đang cầm điện thoại, đứng cách đó không xa, mặt không cảm xúc, đang nhìn cậu, bên cạnh không có Triệu Thiều.

Thang Chấp không nhúc nhích, môi Từ Thăng mấp máy, nói ra hai chữ.

Từ Thăng nói rất khẽ, trong tiệm hơi ồn, cách nhau một khoảng, Thang Chấp dường như không nghe thấy tiếng anh, chỉ nhìn khẩu hình, cảm giác chắc là Từ Thăng nói “Lại đây”.

Thang Chấp chậm rãi đi tới, đi đến trước mặt Từ Thăng, giống như một học sinh cúp cua bị bắt lại, ánh mắt chẳng dám vui vẻ, nhìn anh.

“Cậu đứng đó làm gì.” Nghe giọng Từ Thăng có vẻ như tâm trạng anh chẳng ra làm sao.

“Sao chỉ có mình anh vậy.” Thang Chấp nhìn hai bên trái phải.

“Liên quan gì đến cậu.” Từ Thăng nói chuyện kiêu căng, nhìn Thang Chấp mấy giây, lại nói, “Triệu Thiều ở cửa hàng đối diện, tôi nói tôi qua đây tìm người.”

“Điện thoại tôi hết pin rồi.” Thang Chấp nói với anh, “Không lấy được mã thanh toán.”

Thang Chấp lấy hết dũng khí nhìn Từ Thăng, phát hiện ánh mắt Từ Thăng nhìn mình giống như đang nhìn một đứa thiểu năng, Thang Chấp lập tức nói: “Tôi biết sai rồi, đừng mắng tôi.”

Môi Từ Thăng mấp máy, cuối cùng hình như cũng khống chế được bản thân.

Không biết vì sao, nhìn biểu cảm Từ Thăng cố gắng nhịn không mở miệng la mắng, nỗi khổ tâm khi xếp hàng của Thang Chấp bỗng nhiên biến mất, cảm giác thả lỏng lại quay về cơ thể, khiến cậu hiếm khi vui vẻ một chút.

“Từ tổng, anh có tiền không.” Thang Chấp mặt dày hỏi, “Cho tôi một ít với, lát nữa còn phải bắt xe đến bệnh viện.”

Từ Thăng nhìn cậu một hồi, móc ra một tấm thẻ trong túi tiền đưa cho Thang Chấp, Thang Chấp nhận lấy, nói “Cám ơn”, lại tỏ vẻ ngoan ngoãn cười với Từ Thăng, nói: “Tôi sẽ không tiêu bậy bạ đâu.”

Từ Thăng nhìn Thang Chấp, lát sau mới “Ừm” một tiếng.

Thang Chấp đi thanh toán, nhận lấy cái túi đựng móc khóa, chào tạm biệt với cô bé bán hàng lúc nãy rồi mới đi.

Từ Thăng đứng ở ngoài cửa hàng lưu niệm, kì lạ là, anh cứ đi theo Thang Chấp ra ngoài.

Đến một chỗ ít người, không biết sẽ đi ra đâu, hành lang không có một ai, Từ Thăng kéo Thang Chấp lại, đứng đằng sau một cây cột màu trắng có thể che khuất, anh nói với Thang Chấp: “Sau khi tôi đưa Triệu Thiều sẽ đến bệnh viện đón cậu.” rồi nói Thang Chấp “Sao cậu lại phiền như vậy chứ”.

Anh ấn bả vai Thang Chấp, cúi đầu hôn cậu, hôn rất dùng sức, mυ'ŧ đến nỗi khiến môi Thang Chấp đau, giơ tay chạm vào gò má cậu, dán vào người cậu, nói Thang Chấp hơi nóng.

Thang Chấp nghĩ lung tung, có thể là mình sốt rồi, nóng là đương nhiên, sau đó ngẩng đầu nhìn Từ Thăng.

Từ Thăng và cậu chạm mắt một lúc, đột nhiên giơ tay che đôi mắt Thang Chấp, ngón tay chạm vào lông mi Thang Chấp, Thang Chấp không nhìn thấy gì cả.

Mấy giây sau, một nụ hôn lại hạ xuống, lần này dịu dàng hơn.

Từ Thăng nói “Cậu nghe

(đờ)

lời

(mờ)

chút

(truyen)

đi

(full)”.

Nói đến cũng buồn cười, từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người muốn Thang Chấp nghe lời, muốn cậu ngoan ngoãn.

Người tổn thương cậu cũng nói như thế. Cũng ở một nơi tối tăm, ôm chặt lấy cậu, dùng giọng nói mập mờ nói với cậu những lời này. Bởi vì khi Thang Chấp sợ sẽ òa khóc to, rất ồn ào.

Thang Chấp đẩy Từ Thăng ra một chút, quên mất mình nói tạm biệt với anh thế nào, ra khỏi thủy cung như thế nào, cậu lên xe ngủ vài phút, đi vào hành lang bệnh viện, sau đó liền đến bên giường Tịch Mạn Hương.

Thang Chấp hôm nay không dám nhìn mặt Tịch Mạn Hương.

Nữ cảnh sát nói trước khi cậu đến Tịch Mạn Hương có tỉnh được nửa tiếng, cậu nắm bàn tay không truyền nước biển của bà, áp mặt vào lòng bàn tay bà cậu mới yên tâm hơn một chút, nhưng cậu không khóc nữa.

Thăm nuôi xong, Thang Chấp đi đăng ký lấy thuốc hạ sốt, nhận chút nước ấm, lặng thinh uống thuốc, về lại khu phòng bệnh, ngồi trên băng ghế cách phòng bệnh Tịch Mạn Hương không xa, ngửi mùi bệnh viện, lưng dựa lên ghế ngủ thϊếp đi.