Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 21

Mười giờ tối giờ địa phương, bọn họ đến sân bay Grand Rapids, bên ngoài cửa sổ cabin là một bầu trời tối đen như mực.

Khí hậu Michigan lạnh ẩm, Thang Chấp đi đằng sau Từ Thăng, đến cửa cabin, gió mát tháng Năm thổi qua mặt và cổ.

Thang Chấp khẽ rụt cổ, Từ Thăng quay đầu liếc cậu một cái.

Hoàn cảnh giống y như hồi lần đầu bọn họ gặp nhau. Từ Thăng vẫn cao và anh tuấn như thế, cũng rất ngạo mạn.

Thang Chấp đi đường mệt nhọc, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Từ Thăng, giả vờ như đang đối mắt với anh, trong lòng thầm nghĩ hình như Từ Thăng đã thân với mình hơn một chút rồi, mà cũng cảm thấy không phải như vậy.

Từ Thăng nhìn cậu một lúc, mới nói: “Cậu đờ ra đấy làm gì.”

“Đi theo.” Sau đó quay đầu đi xuống.

Thang Chấp cũng sải bước dài, đi ra khỏi cửa cabin, đứng trên cầu thang, nhìn ra ngoài.

echkidieu2029.wordpress.com

So sánh với sân bay quốc tế Tân Cảng rực rỡ ánh đèn, người qua kẻ lại, sân bay Grand Rapids rất nhỏ, máy bay cũng không nhiều, nhìn rất ảm đạm và hiu quạnh.

Thang Chấp vịn lên tay vịn cầu thang, bước xuống dưới.

Công ty đối phương phái tới hai chiếc xe ô tô đậu cách đó không xa, màu sắc nhợt nhạt của nền đất xi măng giống như vừa có một trận mưa nhỏ quét ngang qua.

truyenfull reup là chó

Từ Thăng và phó tổng Rupert đến đón bắt tay chào hỏi, cùng lên chiếc xe đầu tiên.

Thang Chấp cùng một chuyên viên đàm phán tên Đặng Minh Húc liền chủ động bước lên chiếc xe sau.

Bởi vì lúc ở sân bay, Từ Thăng đã yêu cầu một chuyên viên đàm phán tên La Khiêm sau khi đáp xuống sân bay thì ngồi cùng xe với bọn họ.

Từ Thăng nói khi anh lật xem tài liệu thì thấy cần có La Khiêm đi cùng, kịp thời trả lời những câu hỏi của anh.

sstruyen reup là chó

Một xe chỉ có thể ngồi ba người, Thang Chấp cho là đương nhiên nhường vị trí đó lại cho La Khiêm, tự cho rằng như vậy là chu đáo.

Nhưng sau khi lên xe, xe phía trước đợi một lúc lâu mới bắt đầu chạy.

Thang Chấp thấy hơi kì lạ, gửi tin nhắn cho La Khiêm, hỏi anh ta có chuyện gì.

La Khiêm nhanh chóng trả lời: “Không biết tại sao đợi một lúc mới cho xe chạy.”

Thang Chấp nghĩ một hồi, không nghĩ ra tại sao, nên không làm khó mình nữa.

Xe đi qua lối đi sân bay, chuyển hướng rẽ vào đường lớn.

Đường ở Grand Rapids rất rộng, đèn đường không sáng lắm, có lẽ là vì đêm đã khuya, xe trên đường không nhiều.

Tài xế lái rất nhanh, chỉ hơn hai mươi phút đã ra khỏi vùng ngoại thành rậm rạp cây cối, tiến vào khu nội thành có những bờ tường rào và nhà cửa, đi dọc theo con sông lớn bao bọc cả Grand Rapids, cuối cùng đến cửa khách sạn.

Sau khi Từ Thăng xuống xe, liền cùng Rupert đi vào cửa, Thang Chấp cũng vội vàng xuống xe, theo vào trong.

Lần này, hai chuyên viên đàm phán ở một phòng, còn Thang Chấp và Từ Thăng ở phòng trên cùng, bởi vì Từ Thăng bài xích ở chung với đông người.

Từ sau khi xuống sân bay, cho đến khi vào phòng khách sạn, Từ Thăng đều trưng ra một khuôn mặt không nói chuyện với Thang Chấp, rõ ràng là đang hậm hực với Thang Chấp.

Thang Chấp không hiểu ra sao, không biết mình lại làm sai chuyện gì, hay là thời tiết Grand Rapids chọc cho Từ Thăng giận, cậu cảm thấy tâm tư của Từ Thăng khó đoán nhất cái thiên hạ này.

Từ Thăng về phòng mình, dùng lực nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thang Chấp đứng một lúc cũng về phòng.

Sau khi tắm rửa xong, Thang Chấp về phòng khách, lấy bảng lịch trình mà tập đoàn sản xuất xe ô tô Green ở Michigan đã gửi cho cậu, đợi Từ Thăng ra ngoài để xác nhận lại.

Từ Thăng mãi không chịu ra, Thang Chấp đợi đến chán chường, đi ra cửa sổ ngắm cảnh đêm, sau đó ngồi lại sô pha, mở tivi, bật nhỏ âm lượng dò thử kênh truyền hình bản địa.

Điều khiển từ xa của tivi không tốt lắm, Thang Chấp ấn đại một chuỗi, vậy mà lại ấn ngay trúng kênh người lớn. Cậu nghĩ Từ Thăng trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không ra ngoài, thuận nước đẩy thuyền muốn xem thử, không ngờ chỉ mới xem được một chút, đã nghe thấy giọng nói lạnh băng của Từ Thăng truyền tới từ đằng sau: “Thang Chấp, phòng của cậu không có tivi sao?” Thang Chấp giật cả mình, bấm tắt tivi, màn hình tối đen. Cậu quay đầu lại, thấy mặt Từ Thăng cũng bí xị, lập tức giải thích: “Không cẩn thận ấn nhầm.”

“Vậy sao?” Từ Thăng rõ là không chấp nhận lời giải thích của Thang Chấp, nhưng mà cũng không truy hỏi nữa, đi đến ghế sô pha đơn ngồi xuống, lạnh lùng nói với Thang Chấp, “Lịch trình.”

Thang Chấp vội vàng lấy bảng lịch trình, đối chiếu từng mục một với Từ Thăng.

Từ Thăng hơi thắc mắc về lịch trình ngày mốt, Thang Chấp tìm lại thông tin chi tiết, đưa đến bên cạnh Từ Thăng, cúi người xuống cho anh xem.

Nói thật thì, vì để tránh làm cho tâm trạng Từ Thăng bị phá hỏng lần thứ hai, Thang Chấp đã cố gắng cẩn thận không chạm đến Từ Thăng, nhưng sắc mặt Từ Thăng hình như vẫn càng ngày càng xấu đi.

Thang Chấp nghĩ một hồi, đứng thẳng lên một chút, lùi về sau, muốn tranh thủ cách xa anh ra.

Không ngờ bị Từ Thăng phát giác, ngẩng đầu nhìn cậu, chau mày: “Đừng có nhích tới nhích lui.”

Thang Chấp đành phải “Ò” một tiếng, càng cố gắng giữ cho mình không nhúc nhích.

Đợi đến khi xác nhận xong toàn bộ lịch trình, thì cũng đã gần một giờ.

Từ Thăng nhìn Thang Chấp, vẫn chưa nói gì, đã nhìn thấy Thang Chấp buông giấy, đột nhiên cúi người lấy một quả táo trong mâm hoa quả trên bàn tiếp khách lên, cắn một miếng.

Quả táo đó phải to bằng nửa mặt Thang Chấp, Thang Chấp cắn một miếng nhỏ, cúi đầu nhai, má phồng lên.

“…” Từ Thăng nhìn Thang Chấp đang chuyên tâm ăn táo, tâm tình hơi phức tạp.

Hình như cảm nhận được ánh mắt của Từ Thăng, Thang Chấp ngẩng đầu liếc anh, chóp chép hỏi: “Từ tổng muốn ăn không?”

“… Không cần.” Từ Thăng nói.

Nhìn Thang Chấp một lúc, Từ Thăng nói với cậu: “Cậu có thể gọi đồ ăn.”

“Không cần đâu.” Thang Chấp cúi đầu sờ bụng mình, nói, “Cũng không đói lắm.”

Tay cậu đặt lên phần bụng dưới, không biết làm sao, bộ dạng này nhìn có vẻ kỳ quái, Từ Thăng nhìn mấy giây mới dời ánh mắt, nói với cậu: “Tôi đi ngủ trước, cậu muốn xem kênh trả phí thì về phòng mà xem. Nhưng ngày mai vẫn phải dậy sớm.”

Thang Chấp nhìn Từ Thăng, nuốt xuống miếng táo trong miệng, không trả lời anh, đi thẳng về phòng mình.

Sáng sớm hôm sau, Từ Thăng dậy sớm hơn Thang Chấp.

Anh xuống lầu đi bơi, về đến phòng, Thang Chấp mới vừa đi ra.

Thang Chấp nhìn có vẻ như ngủ chưa đủ, quầng mắt hơi xanh xanh, Từ Thăng âm thầm nảy sinh ý nghĩ, Thang Chấp liền chủ động giải thích: “Hôm qua mất ngủ, ngủ không ngon lắm.”

“Thật đó.” Cậu dường như đoán ra được Từ Thăng đang hoài nghi điều gì, giơ tay lên thề, “Tôi không có xem phim sεメ!”

Từ Thăng “Ừm” một tiếng cho có lệ, nói với Thang Chấp: “Cậu có xem hay không không liên quan tới tôi, đừng xem ở phòng khách là được.”

Thang Chấp nhìn Từ Thăng hai giây, bộ dạng như bị oan nhưng không thể không nén cơn giận, tức tối quay người đi.

Sáng nay, phó tổng Rupert của tập đoàn ô tô dẫn bọn họ đến tham quan xưởng sản xuất ở Grand Rapids, buổi trưa đến trụ sở chính.

Xưởng sản xuất ở phía đông Grand Rapids, chiếm một mảnh đất rất rộng, sau khi vào cửa, bọn họ đổi sang xe điện đi tham quan, xe chạy trên thảm cỏ bằng phẳng.

Hôm nay có mưa nhỏ, gió lạnh thổi từ những đám mây mưa tới, Thang Chấp thấy mình mặc ít đồ quá, hai tay ôm lấy cánh tay, mím chặt môi.

Cũng may rất nhanh đã vào đến cửa phân xưởng, họ nghe chủ xưởng giới thiệu, quan sát dây chuyền sản xuất, rồi đi vào phòng kiểm soát của xưởng.

Phòng kiểm soát nằm ở một khu khác, cũng nằm ở bên cạnh cửa phía tây. Rupert thẳng thắn với Từ Thăng, phòng kiểm soát có cơ mật của tập đoàn, có thể dẫn anh đi, nhưng hy vọng trợ lý của anh đừng theo vào.

Thang Chấp vốn cũng không muốn vào lắm, sau khi Từ Thăng gật đầu, Thang Chấp đi theo một nhân viên ra ngoài, ngồi lên xe đã đậu sẵn một bên.

“Lát nữa sẽ đến trụ sở dùng bữa trưa.” Người nhân viên kia nói với cậu, “Anh có thể ở đây nghỉ ngơi một lúc.”

Thang Chấp ở trong xe trò chuyện vài câu cùng tài xế, sau đó tài xế xuống xe chờ.

Cậu nghe radio một lúc, cơn buồn ngủ ập tới, mắt nhắm mắt mở, cuối cùng cũng ngủ luôn.

Từ Thăng đi ra từ phòng kiểm soát, cùng Rupert đi đến xe, vừa nhìn đã thấy Thang Chấp đang ngủ.

Nửa khuôn mặt Thang Chấp dán trên cửa, ngủ rất ngon, mắt nhắm chặt, môi trên hơi vểnh lên, trông rất ngốc.

Từ Thăng nhìn mấy giây, cản lại tài xế đang định mở cửa cho anh, giơ tay gõ lên cửa kính mà Thang Chấp đang dựa vào.

Thang Chấp lập tức tỉnh dậy, giật mình, ngẩn ngơ nhìn Từ Thăng cách mình một tấm kính màu trà, cho Từ Thăng một cảm giác rất lờ mờ, rất ngây ngô.

“Chuyện gì thế?” Cậu hạ cửa kính xuống, hỏi Từ Thăng.

Từ Thăng lập tức cảm thấy bản thân mình quá nhàm chán, không nói gì, liếc tài xế đang đứng một bên, tài xế mở cửa cho anh, anh liền ngồi vào.

Mới đầu, góc độ ngồi của Từ Thăng không nhìn thấy Thang Chấp. Sau đó anh đổi vị trí, nhích về bên tay phải một chút, vừa vặn nhìn thấy chóp mũi của Thang Chấp.

Thang Chấp đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe khởi động.

“Thang Chấp.” Từ Thăng gọi cậu.

Thang Chấp nói “Từ tổng, có chuyện gì”, không quay ra sau.

Cậu từ lâu đã không còn thói quen ngày xưa bám lấy lưng ghế quay ra sau nữa rồi. Từ Thăng rất hài lòng.

Nhưng vấn đề là, Từ Thăng quên mất mình định nói gì với Thang Chấp, cũng may điện thoại rung lên đã giải cứu cho anh.

Từ Hạc Phủ gọi điện thoại cho anh.

“Sao rồi?” Bên chỗ Từ Hạc Phủ hình như rất náo nhiệt, chắc là đang ở một buổi tiệc tối nào đó.

Từ Thăng báo cáo lại tiến triển một cách ngắn gọn, Từ Hạc Phủ nghe xong, hình như đi đến một nơi yên tĩnh hơn, hỏi Từ Thăng: “Nhớ đứa cháu gái nhà họ Triệu ông đã nhắc với con chứ.”

Từ Thăng “Vâng” một tiếng, Thang Chấp ngồi trên bỗng nhiên nhúc nhích, hơi nghiêng về phía trước, nên Từ Thăng không chỉ nhìn thấy chóp mũi của cậu nữa, mà còn nhìn thấy hàng lông mi của cậu.

Bọn họ băng qua rừng cây màu xanh đậm khu ngoại thành, mưa hắt trên cửa sổ, tạo ra những dòng nước nhỏ chảy dài.

Đuôi lông mi của Thang Chấp hơi cong lên, nhìn rất dày, trông ngây thơ hơn nhiều chính con người cậu.

Qua mấy giây, cậu lại nhích về phía trước, môi và mắt đều lộ ra một ít, môi rất đỏ, gò má cũng hồng hào, Thang Chấp hình như rất thích phong cảnh lướt qua chớp nhoáng ngoài cửa sổ, cứ chăm chú nhìn ngắm mãi, mắt cũng không chớp.

Có gì đặc biệt đâu chứ, Từ Thăng thầm nghĩ.

“Ông nội của con bé ấy nói với ông, tuần này con bé ấy ở Houghton xem triển lãm tranh.” Từ Hạc Phủ tiếp tục nói, “Ông biết lịch trình của con không bận, nên bảo Lão Triệu giúp con hẹn con bé thứ bảy dùng bữa trưa.”

Thang Chấp giơ tay trái lên, đặt trên cửa sổ, đầu ngón tay chạm vào kính, có vẻ lạnh.

“… Đã bảo thư ký gửi thời gian và địa điểm cho con, quà gặp mặt con tự đi chọn đi.”

Từ Thăng nhớ lại dáng vẻ lúc nãy lông mi Thang Chấp dán vào cửa sổ, tự dưng cảm thấy buồn cười, sau đó thu hồi tầm mắt, không nhanh không chậm cũng không có chút cảm xúc nào trả lời: “Vâng, ông ngoại.”

Thang Chấp cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn Từ Thăng qua khoảng cách giữa ghế và cửa.

Đợi Từ Thăng buông điện thoại, cậu mau chóng hỏi: “Từ tổng, lúc nãy gọi tôi có chuyện gì sao?”

Từ Thăng đối mắt với cậu một lúc, cố ý nói: “Định nhắc cậu tối nay đừng có xem kênh người lớn nữa, công việc ngày mai rất nhiều.”

Thang Chấp chắc là thẹn quá hóa giận, không để ý tới anh nữa, quay mặt lại, mãi đến khi tới nơi, anh cũng không còn nhìn thấy chóp mũi Thang Chấp nữa.