Ông Xã Tôi Là Nam Thần

Chương 76: Đến một cái nắm tay, cô ấy cũng không cho tôi!

Vừa sáng nay, Phùng Khê có gọi điện cho cô nói rằng cô mới vừa được mời đóng một vài bộ phim, vai phụ vai chính đều có, nhưng mà bất ngờ là bộ phim mới của Tầm Sơn cũng mời cô, không lẽ như lời ông ta nói, cho cô đóng vai nô tì?

Cô cùng Phùng Khê đi đến gặp mặt Tầm Sơn, trái với những gì cô nghĩ, thái độ của Tầm Sơn hoàn toàn trái ngược, ông niềm nở đón tiếp Thanh Mộc Tinh.

"Cô Thanh! Ngồi xuống đi!"

Khuôn mặt ông già dặn đẩy gọng kính, ông làm động tác mời cô uống trà.

"Cô Thanh uống thử trà nhập khẩu từ bên Thái về đi!"

Thanh Mộc Tinh lịch sự gật đầu sau đó nhấp một ngùm trà.

"Tôi muốn mời cô vào vai chính của bộ phim mới của tôi!"

"Phụt!"

Thanh Mộc Tinh phụt hết nước trà từ trong miệng ra ngoài ho sặc sụa, Phùng Khê ngồi kế bên vỗ lưng cho cô.

Tầm Sơn cười ra tiếng.

"Chắc cô bất ngờ lắm phải không? Thật ra vai nô tì của nam chính là nữ chính đó!"

"Sao ạ?"

Thanh Mộc Tinh như không tin được vào tai mình. Tầm Sơn tiếp tục cất lời.

"Thật ra tôi rất thích diễn suất của cô, mong cô hợp tác với tôi!"

Thanh Mộc Tinh liền điều chỉnh lại thái độ, nhẹ cong môi.

"Nếu đạo diễn đã ngõ lời, tôi đương nhiên là đồng ý rồi! Người khác muốn mà không được nữa là!"

Ông hài lòng gật đầu.

__________________

Doãn Minh Dương có một hợp đồng phải kí cùng đối tác vào buổi tối, khi kí xong anh đứng lên điềm đạm bắt tay với người kia.

"Hợp tác vui vẻ, Doãn tổng!"

"Hợp tác vui vẻ!"

Doãn Minh Dương cùng Lục Tấn rời đi.

"Khoan đã Doãn Minh Dương! Tôi có chuyện muốn nói với anh!"

Doãn Minh Dương dừng bước xoay người nhìn về sau thấy Tần Gia Vỹ đang đứng sừng sững, trong lòng cảm thấy ghét bỏ mà xoay đầu đi tiếp.

Tần Gia Vỹ bực tức đi đến ngăn anh lại.

"Tôi muốn nói với anh về chuyện của Tinh Tinh!"

"Mặc kệ các người!"

Doãn Minh Dương gạt tay Tần Gia Vỹ qua một bên. Tần Gia Vỹ vẫn đưa tay lên ngăn cản.

"Tôi chỉ xin anh năm phút!"

...

Doãn Minh Dương cùng Tần Gia Vỹ ngồi đối diện.

"Nói đi! Có chuyện gì!"

Doãn Minh Dương lạnh nhạt cất lời, Tần Gia Vỹ hít một ngụm khí.

"Tôi mong anh sẽ đối tốt với Tinh Tinh! Cô ấy là một người con gái tốt, nếu anh đánh mất thì sau này đừng hối hận, đây là lần đầu cũng như là lần cuối tôi nhắc nhở!"

Từ sau vụ việc tối hôm đó anh chỉ một chút nữa là cưỡng bức cô. Anh cảm thấy vô cùng tội lỗi đành quyết định rời khỏi đây sang Mĩ một thời gian đồng thời cũng vì công việc.

Doãn Minh Dương nhếch môi khinh thường.

"Cậu và cô ta qua lại với nhau còn giả bộ nói với tôi những lời này làm gì?"

Tần Gia Vỹ khó hiểu cất lời.

"Anh đang nói gì vậy? Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường!"

Tay Doãn Minh Dương nắm chặt thành đấm.

"Hử! Bạn bè bình thường mà đè nhau ra hôn hít? Đúng là bình thường thật! Nếu đã nói xong rồi thì tôi đi đây!"

Doãn Minh Dương toang đứng dậy rời đi, Tần Gia Vỹ liền ngăn cản.

"Anh nghe đâu ra cái chuyện điên rồ đó vậy? Tôi và Tinh Tinh vô cùng trong sáng. Bây giờ tôi sẽ gọi cho cô ấy!"

Doãn Minh Dương nhăn mày.

"Các người gọi điện tình tứ bảo tôi ở đây làm gì!"

"Doãn Minh Dương! Anh là đang trốn tránh hay không muốn hiểu?"

Anh im lặng quay sang chỗ khác không muốn nói tiếp, đến khi tiếng chuông gần kết thúc thì đầu dây kia mới nhận.

"Tinh Tinh!"

Tần Gia Vỹ cất tiếng gọi cô, giọng nói chứa đầy thâm tình, Doãn Minh Dương cảm thấy trong lòng đầy chán ghét chỉ muốn giật lấy điện thoại của hắn quăng đi.

Loa điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của Thanh Mộc Tinh.

[Cậu gọi cho tôi có việc gì sao?]

Tần Gia Vỹ nhìn Doãn Minh Dương sau đó là chột dạ nói.

[Tinh Tinh! Xin lỗi, đêm đó thật sự mình không cố ý, cũng may mình kịp thời dừng lại, thật sự xin lỗi cậu rất nhiều!]

Doãn Minh Dương chau mi nhìn Tần Gia Vỹ, anh như muốn nói gì đó nhưng không thể nói được.

[Bỏ đi! Dù sao tôi cũng chẳng bị gì! Cậu gọi đến chỉ để nói điều này sao?]

Tần Gia Vỹ gượng cười.

"Tôi sắp phải rời khỏi đây rồi. Cậu ở đây phải giữ gìn sức khỏe, có một cuộc sống thật tốt. Tôi sẽ không làm phiền cuộc sống của cậu nữa! Doãn Minh Dương cũng sẽ không còn hiểu lầm cậu!"

[Gia Vỹ! Cậu đừng vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng đến cuộc sống mình. Tôi vẫn coi cậu là bạn mà, ở lại đây nhé!]

Tần Gia Vỹ xót xa mỉm cười.

"Tôi biết cậu xem tôi là bạn mà, chẳng lúc nào cậu chịu yêu tôi cả!"

Đầu dây bên kia im lặng đến lạ thường, có lẽ cô chẳng biết nói gì nữa sợ càng nói lại càng làm Tần Gia Vỹ đau lòng.

Được một lúc nghe, anh nghe được giọng nói thất thanh gọi Thanh Mộc Tinh, thì ra cô đang chụp hình quảng cáo.

Tần Gia Vỹ cũng chẳng muốn làm phiền cô nữa liền nói lời tạm biệt.

"Làm phiền cậu rồi, mong cậu sống tốt, cũng đừng nghĩ về chuyện mình đi sang nước ngoài mà buồn lòng, nguyên nhân mà mình rời đi là vì sự nghiệp phát triển công ty, nói không chừng năm sau sẽ dắt về cho cậu một người chị dâu để chơi không chừng!"

Thanh Mộc Tinh cũng chẳng nói nhiều.

"Mong là là vậy! Tôi chờ tin tốt vui từ cậu. Hẹn một ngày không xa gặp lại!"

Điện thoại liền vang lên tiếng tút tút dài.

"Cậu nghe chứ, cô ấy không yêu tôi, chỉ mình tôi đơn phương mà thôi!"

Tần Gia Vỹ rót hai ly rượu, đưa cho Doãn Minh Dương một ly.

"Nào chúng ta cùng uống đi!"

Doãn Minh Dương chậm rãi nhận lấy ly rượu, nhìn Tần Gia Vỹ hỏi.

"Vậy cậu và cô ta chưa lên giường với nhau?"

Tần Gia Vỹ nhíu mày nói với anh.

"Cậu là không hiểu?"

Tần Gia Vỹ uống một ngụm rượu, giọng mang đầy bị thương cùng thống khổ nói tiếp.

"Đến một cái nắm tay cô ấy cũng không cho tôi!"

Doãn Minh Dương không nói gì, chỉ nhìn Tần Gia Vỹ, cảm giác của anh với cậu ta lúc này không con ghét bỏ như ban đâu.

"Mà này! Nếu cậu lại làm tổn thương cô ấy, sau này cậu sẽ phải hối hận!"