Chương 6: Ra mặt đòi công đạo
Trời sáng, Quân Nam nhờ tiểu nhị ở khách điếm tìm mua một chiếc xe ngựa gắn vào sau con tuấn mã màu nâu của mình. Tuy Quân Nam chưa từng đánh xe ngựa, nhưng chú tuấn mã này rất ngoan và hiểu ý chủ, hắn cũng tự tin mình có thể đánh xe tốt. Dìu Thiện Nhã lên xe ngựa, bản thân mình cũng ngồi vào vị trí đánh xe. Chiếc xe ngựa xuất phát, Quân Nam cũng có cảm giác tâm tư mình phấp phới theo nhịp chân của ngựa. "Kinh thành Thăng Long, ta đến từ 700 năm sau, sắp được tận mắt thấy ngươi rồi!"Đi đến buổi trưa, trời đổ mưa rất to. Quân Nam cho ngựa trú vào một bóng cây ven đường. Bản thân cũng thụt lùi vào bên trong xe ngựa để tránh mưa. Thiện Nhã ngồi bên trong an tĩnh như một pho tượng, nhưng lại toát lên vẻ đẹp thần tình mê người. Quân Nam ngây ngốc nhìn nàng một lúc lâu. Cũng may Thiện Nhã không nhìn thấy gì. Nếu không, với ánh mắt này của y, nàng chắc chắn sẽ mắng y một câu háo sắc!
Nhưng ngoài dự kiến của hắn, Thiện Nhã bất ngờ hướng mặt sang hắn, tay mở trong tay nãi lấy ra một hộp gỗ mở ra đưa đến trước mặt hắn:
- Đại ca chắc đã đói rồi. Hay là ăn chút gì đi rồi lại lên đường?
Quân Nam bị giọng nói của nàng thức tỉnh. Y gượng cười, cầm một miếng bánh bao đặt vào tay Thiện Nhã, rồi lại tự lấy một miếng đưa lên miệng mình:
- Chúng ta cùng ăn!
Y vừa ăn, vừa âm thầm quan sát Thiện Nhã. Có lẽ vì biết rõ nàng bị mù, y mới dám dùng ánh mắt tà đạo của mình chằm chằm nhìn nàng như thế. Thiện Nhã thật không hề phát giác. Từng động tác của nàng vẫn là ưu nhã, thục nữ vô cùng, sao có thể so với cái tên nam nhân ẩn trong thể xác nữ này được? Quân Nam ăn hết cái bánh trong tay, lại lấy thêm cái nữa, trong khi Thiện Nhã vẫn từ tốn ăn chưa hết được một nửa miếng bánh trong tay. Quân Nam thấy mình cứ nhìn như vậy cũng thật kì cục nên lên tiếng:
- Vẫn chưa hỏi muội, vì sao lại bị mù?
Thiện Nhã cúi mặt, giọng hòa nhã nói:
- Lúc nhỏ nhà muội ở gần biên giới Chiêm Thành. Ở vùng biên giới, chiến tranh liên miên, cha đưa muội trốn chạy, trong một lần gặp phải bão cát. Nhưng lại không có nước, không có đại phu chữa trị, cuối cùng đến khi chạy được đến thị trấn, đôi mắt này đã không cứu được.
Quân Nam xót xa nhìn cô nương cúi gầm mặt. Nếu nàng không bị mù, với dung nhan diễm lệ của nàng, đâu đến bước đường cùng khổ phải bán thân chôn cha.
- Đến kinh thành, đại ca sẽ tìm lang trung giỏi hơn cứu chữa cho muội. Muội yên tâm, sau này có đại ca, muội sẽ không chịu khổ nữa.
Thiện Nhã cười thật hồn nhiên. Quả thật từ lúc gặp được Quân Nam, nàng đã hạnh phúc hơn biết bao. Chỉ trừ việc y khước từ tình cảm của nàng. Nhưng từng cử chỉ, hành động, từng lời nói quan tâm sâu sắc của y, nàng còn mong muốn gì hơn. Nàng đưa tay níu lấy ống tay áo của y, nũng nịu nói:
- Chỉ cần ở bên đại ca, muội không sợ khổ. Muội cũng đã mù suốt bao nhiêu năm, nếu thật sự có thể lại nhìn thấy, muội cũng chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt của đại ca thôi!
Quân Nam cười cười:
- Mặt ta xấu lắm, nhìn rồi muội sẽ ăn cơm không ngon đâu.
- Đại ca lại trêu muội, muội không nhìn được nhưng muội nghe được. Trên đường đi, bao nhiêu người đều gọi huynh là mỹ tuấn lang, huynh mà không tuấn tú, ai lại gọi huynh như vậy?
Quân Nam cười cười, đưa tay vuốt ve gãi cằm theo thói quen mà quên mất, cái thân xác này làm gì có vướng víu ở cằm mà vuốt:
- Thật sự ta không có tuấn tú gì đâu. Muội cứ thử tưởng tượng xem, cái mông ngựa của chúng ta thế nào, mặt của ta cũng chỉ được thế đó thôi. Có gì mà đẹp đâu.
Thiên Nhã nghe Quân Nam nói xong, không nhịn được phụt cười thành tiếng:
- Đại ca, huynh đó nha. Ai đời....ai đời lại ví mặt mình với cái mông ngựa? Huynh....huynh thật là....muốn chọc cười chết muội hay sao?
Quân Nam ngây ngốc nhìn khuôn mặt tinh xảo của Thiện Nhã. Có thể khiến cho nàng cười vui vẻ như vậy, dù có nói lời ngốc nghếch cỡ nào cũng được. Ta không ngại xấu hổ, nàng vui là được!
Đến gần tối, Quân Nam mới đánh xe được đến một thôn làng nhỏ. Trong thôn chỉ lác đác vài căn nhà đơn sơ. Quân Nam ghé đến một căn nhà trông khá giả nhất, gõ cửa xin ở tạm. Trong nhà là một ông lão và một thiếu phụ đang ôm con nhỏ. Nhìn thấy Quân Nam và Thiện Nhã cả người phong sương đến xin tá túc, thiếu phụ ngần ngại nhìn sang ông lão. Ông lão nhận ra Thiện Nhã đôi mắt bị mù liền động lòng, ông bảo thiếu phụ, con dâu của ông chuẩn bị cơm tối, còn bản thân ông cũng ra ngoài nấu nước ấm cho Quân Nam và Thiện Nhã tắm gội.
Căn nhà này rất nhỏ, không có nhiều phòng nên ông lão sắp xếp cho thiếu phụ và Thiện Nhã ở phòng trong. Còn ông lão cùng Quân Nam ở gian bên ngoài. Trời tối ở đây rất lạnh. Ông lão đun nóng bình rượu, rót một li cho Quân Nam vừa ôn tồn hỏi thăm:
- Công tử và cô nương là người ở đâu? Có việc gì mà phải xa xôi đến tận kinh thành? Lão thấy cô nương đó vẻ mặt hốc hác, đôi mắt lại không nhìn thấy gì. Trên đường đi, hai người chắc hẳn rất vất vã phải không?
Quân Nam kính rượu ông lão, khẽ nhấp một chung rồi đáp:
- Tạ ơn ông lão quan tâm. Huynh muội ta cũng quen bôn ba, không lấy làm khổ sở. Lần này ta đến kinh thành, một là muốn ứng thí võ trạng nguyên. Một nữa là muốn tìm danh y chữa lành đôi mắt cho tiểu muội.
Ông Lão cẩn thận quan sát Quân Nam, sau đó cười nói:
- Trông bộ dáng của công tử nhu thuần như một thư sinh, không nghĩ đến là một võ sĩ. Quả thật là không thể nhìn bề ngoài! Thật kính ngưỡng!
Quân Nam xoa tay, cười cười:
- Ông lão đừng nói vậy, huynh muội chúng ta còn nhờ ông lão chiếu cố. Sao dám nhận hai từ kính ngưỡng của ông lão được?
Quân Nam nhìn quanh nhà một lượt rồi nói:
- Sẵn đây, ta cũng xin hỏi ông lão, lúc ta đến đây, trong thôn cũng không thấy mấy nam nhân. Ngay cả trong nhà của ông lão cũng chỉ có lão và đại tẩu. Chẳng hay đại ca và các thanh niên khác trong thôn tại sao lại không thấy?
Ông lão nhìn Quân Nam một lúc, ánh mắt ông chợt đỏ đi, ông quay mặt tránh để Quân Nam nhìn lấy lệ. Kéo tay áo lau mắt, ông gượng cười nói:
- Công tử, lão ta thất lễ rồi!
Quân Nam đứng dậy, nghiêm cẩn nhìn ông lão:
- Lão bá, cháu không có ý tò mò, chỉ là quan tâm một chút!
Ông lão gượng cười, gật gật đầu, chỉ về ghế bảo Quân Nam ngồi xuống.
- Con trai của lão cũng giống như các tráng niên trong thôn này, tất cả đều nhập ngũ. Và đã mãi mãi không trở về...
Nói xong những lời này, ông lão cũng không kìm được òa khóc thành tiếng. Quân Nam lấy trong ngực áo ra chiếc khăn tay đưa cho ông lão, ngồi một bên khẽ an ủi:
- Xin lão bá đừng đau lòng quá. Đại ca vì nước hi sinh, quả thật là trang anh hùng đáng kính ngưỡng. Nhưng nếu huynh ấy cùng các tráng niên trong thôn đã vì nước hi sinh, chắc triều đình cũng có đãi ngộ với gia đình. Tại sao cháu thấy hoàn cảnh ở đây, mọi người đều rất khó khăn? Lẽ nào triều đình không có bồi đáp gì cho gia đình chiến sĩ tử nạn hay sao?
Ông lão lắc đầu, xua tay:
- Đừng nói là không có, quan huyện lão gia ở đây...Thôi, ta cũng không muốn nói đến. Phận của bọn dân nghèo chúng ta như vậy cũng đành chịu. Công tử nghỉ ngơi sớm đi, lão đi làm cho công tử ít bánh điểm tâm, sáng sớm ngày mai lên đường rời đi sớm. Tránh lại gặp phải rắc rối!
- Lão bá! Cháu thật sự rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Tuy rằng cháu không chắc sẽ giúp được cho bá. Nhưng biết đâu lên kinh, cháu sẽ kêu oan được. Đòi lại công đạo cho lão bá cùng gia đình các vị huynh đệ đã từng vì nước quên thân?
Quân Nam dùng giọng điệu chân thành nhất, nghiêm cẩn nhất. Lão bá cuối cùng cũng mềm lòng, bắt đầu ngồi xuống chậm rãi thuật lại mọi chuyện với Quân Nam.
Thì ra từ hai năm trước, trên ngọn núi gần đó xuất hiện một nhóm sơn tặc. Sơn tặc này không nhiều người nhưng như là quỉ ảnh vô thần. Bất thình lình kéo đến thôn làng, cướp của gϊếŧ người bắt cóc phụ nữ các loại, rồi lại rút đi trong nháy mắt. Quan phủ lên tận núi lùng sục đều không tìm thấy tung tích. Sau đó là lần lượt các nha sai bị gϊếŧ chết mà không tìm được thủ phạm. Tri huyện đại nhân lo lắng, nếu chuyện này lan rộng ra, triều đình sẽ hỏi tội ông trị phỉ bất lực cho nên liền tuyển mộ hết thanh niên trai tráng trong các thôn, một mặt bổ sung vào các vị trí nha sai bị thiếu. Một mặt tổ chức các tráng niên làm binh sĩ tiến đánh lên núi. Cuối cùng ba trăm người tráng niên ấy một đi không trở lại. Quan tri huyện thấy dùng đến nhiều binh sĩ như vậy vẫn không bắt được sơn tặc. Phen này tấu lên triều đình đúng là cầm chắc sẽ bị mất mũ quan. Ông ta suy nghĩ cho cùng, kết quả lại tuyên rằng dân ở đây bị dịch bệnh. Thỉnh xin triều đình một số tiền cứu hộ, sau đó chỉ phát một ít tiền cứu hộ cho dân làng, còn bao nhiêu chiếm dụng riêng. Gia đình lão bá và những người ở thôn này vì bất bình nên khiếu kiện. Kết quả vì thấp cổ bé họng, liền bị tri huyện cho lính đàn áp. Quan phủ bảo rằng họ bị dịch bệnh, khiến cho các dân làng khác sợ bị lây nhiễm, tránh họ bỏ đi. Kết quả cả một làng mạc đông đúc chẳng mấy chốc chỉ còn mấy hộ lưa thưa. Nhưng núi cao, hoàng đế xa, lão bá cùng các thôn dân ở đây đều là nông phu nghèo cùng, đói kém, một chữ cũng không biết, muốn rời khỏi địa phương là một chuyện khó khăn vô cùng huống chi là đi kiện quan. Cho nên bọn họ đành cố chịu, gắng gượng mà sống.
Quân Nam nghe xong, bực tức không chịu nổi. Cái này không chỉ là quan ức hϊếp dân, mà còn là ức hϊếp gia đình chính sách đó nha. Tuy y không rõ chế độ của thời phong kiến này dành cho gia đình người có công hi sinh cho tổ quốc là bao nhiêu, nhưng nghe nói đến quan phủ che giấu sự bất lực của mình, lờ đi sự hi sinh của bao nhiêu chiến sĩ, lại còn chiếm dụng tiền của triều đình ban xuống. Rõ ràng là bất công! Quân Nam không giấu được bất bình, liền hướng lão bá nói:
- Sáng ngày mai, cháu sẽ thay bá lên nha phủ tri huyện lí luận một hồi. Nếu bọn họ không có câu trả lời thích đáng. Ngày cháu lên kinh thi võ cử, cũng sẽ kiện với hoàng thượng. Nhất định sẽ giành lại công đạo cho những vì anh hùng đã hi sinh. Còn nữa, nếu như bác nói, tri huyện che giấu chuyện diệt phỉ bất thành. Như vậy tình hình an ninh ở huyện này rất bất ổn. Nhân chuyện này, cháu cũng phải đòi tri huyện đại nhân một câu trả lời hợp lí.
Lão bá lắc lắc đầu khuyên giải:
- Công tử à, mừng là cậu có lòng nghĩa hiệp. Ta biết cậu lên kinh ứng thí, tất nhiên là một thân võ nghệ. Nhưng ta khuyên cậu thôi đi. Quan huyện dù sao cũng là quan phủ. Nếu cậu đắc tội ông ta. Đừng nói là ông ta có thể một tay che trời, vu đại một tội để gϊếŧ chết cậu. Ngay cả cậu có đánh thắng hết nha sai trong phủ nha. Cậu nghĩ ngày sau cậu còn có thể lên kinh thi lấy công danh hay sao?
Quân Nam suy đi nghĩ lại, quả thật lời ông lão là đúng nha. Không thể chỉ dựa vào võ lực mà đánh được. Lão bà truyền hết công lực cho hắn, muốn hắn thi võ trạng nguyên tất nhiên bà có ý đồ của bà. Nhưng y đã nhận lời bà, nhất định là phải hoàn thành. Nếu chỉ vì đánh một tri huyện mà vĩnh viễn không được thi võ trạng nguyên thì làm sao mà đối mặt với lão bà trên trời đây? Ngẫm đi nghĩ lại, thời đại phòng kiến này quan quyền mạnh hơn vũ lực rất nhiều. Phải chi quen biết được một nhân vật cao quí một chút thì hay quá.
Nhân vật lớn? Y sực nhớ ra Hồ Nguyên Trừng. Người này là con trưởng của Hồ Quí Ly đệ nhất quyền thần đương triều, tất nhiên so với một tri huyện, Hồ Nguyên Trừng là lớn vô cùng lớn đấy! Nghĩ xong, hắn liền chạy đến túi hành lí, hứng thú cầm lên cây bảo kiếm mà Hồ Nguyên Trừng tặng lên đường đi nha môn tìm tri huyện.