Chương 60: Cùng nhau nam tiến!
Quân Nam tỉnh dậy, các nàng cũng vừa lúc chuẩn bị cơm tối xong. Trong mật thất này tối đen như mực, chỉ dựa vào chút ánh sáng mờ ảo của nến không rõ bên ngoài đã là ngày hay đêm. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của các nàng, y khẽ hỏi mới biết giấc ngủ vừa rồi y đã ngủ hết hai ngày hai đêm. Sau khi dùng cơm, Thiện Nhã lấy ra một quyển sách đưa cho Quân Nam:- Sư phụ nhờ thϊếp trả lại cho chàng.
Quân Nam cười nhẹ:
- Sư phụ đã nhận ra nó không phải là thiên thư rồi phải không?
Thiện Nhã không cười, chỉ khẽ thở dài:
- Sư phụ cũng có nỗi khổ. Mong chàng đừng trách người.
Quân Nam xoa trán của nàng cười:
- Sư phụ mạo hiểm tính mạng đến pháp trường cứu ta, ta sao lại vì một quyển sách mà trách người?
Y vừa nói vừa lơ đãng mở quyển sách ra rồi nhíu mày:
- Gì đây? Nhật kí à?
Thiện Nhã khẽ cười:
- Sư phụ nói bên trong đó có tâm pháp của Huyền Môn công. Nếu chàng luyện theo sẽ có lại công lực như trước đó.
Quân Nam khẽ cười. Y cũng không tự tin bản thân mình lại có thể tự luyện được nội công nhưng cũng chịu khó nhìn vào quyển sách.
Thiện Nhã lại nói thêm:
- Phu quân, lúc thϊếp lên trên biệt phủ vô tình đã gặp Lâm Kỳ Hiên.
Quân Nam giật mình ngẩn người. Y có thể tin Lâm Kỳ Hiên là một tri kỉ nhưng với hoàn cảnh hiện tại, y còn ba vị nương tử bên mình nếu như Lâm Kỳ Hiên có thể sẽ gây nguy hiểm cho y và các nàng y sẽ không cân nhắc mà loại bỏ mọi nguy cơ.
- Thật ra lúc đó, gã không phát hiện ra thϊếp. Thϊếp thấy gã quì gối trong nhà khấn vái xin tội với cả nhà Trần Khát Chân, còn có gọi tên chàng. Sau đó thϊếp thấy gã rút kiếm muốn tự sát. Trong lúc nhất thời....thϊếp xuất thủ cứu gã. Gã biết được chàng vẫn còn sống không ngờ lại mừng đến bật khóc. Lần đầu tiên thϊếp lại nhìn thấy nam nhân khóc. Gã còn là một võ tướng. Không tin được gã lại trọng tình trọng nghĩa với chàng như vậy.
Quân Nam trầm mặc, bỏ quyển sách xuống, đi dạo mấy bước.
- Lâm đại ca là một người tốt. Nếu huynh ấy chịu giúp đỡ, chúng ta sẽ dễ thoát thân. Nhưng mà sau lưng huynh ấy lại là Vương thượng thư. Ta thật không dám mạo hiểm.
Hồ Hy Mẫn đi đến nói:
- Chàng không cần lo lắng. Lâm Kỳ Hiên có thể bỏ cả Vương thượng thư cũng sẽ không bán đứng chàng đâu. Bởi vì y từng nói là y yêu chàng.
Quân Nam khẽ cốc đầu nàng:
- Y yêu chính là thân xác của Lạc Vân Nhi, thê tử của y.
Hồ Hy Mẫn xoa trán, chu môi gân cổ nói:
- Y nói rõ là người y yêu chính là Trịnh Quân Nam chàng, cho dù y vẫn nghĩ chàng là nam tử. Y còn nói nếu chàng chết, y cũng sẽ chết theo, dưới cửu tuyền dù chỉ một lần gặp mặt y cũng mãn nguyện rồi.
Quân Nam sững người, lại còn có chuyện này ư? Nguyệt Hoa và Thiện Nhã nhìn Quân Nam, sau đó lại nhìn sang Hồ Hy Mẫn.
- Dường như hai người có rất nhiều chuyện với nhau mà thϊếp với Nhã muội không biết?
Nguyệt Hoa khẽ nói. Hồ Hy Mẫn lại không chút thẹn thùng cười nói:
- Chúng ta đều là thê tử của chàng, những gì có thể xảy ra giữa ta và chàng thì cũng đã từng xảy ra giữa chàng với hai tỉ thôi.
Nguyệt Hoa và Thiện Nhã cũng đỏ mặt, đúng là bất ngờ trước sự bạo miệng mồm mép của tiểu ma đầu này. Thiện Nhã lại nói thêm:
- Phu quân, Lâm Kỳ Hiên còn nói Ngọc Yên tỉ từ sau khi được Vương thượng thư đưa về phủ, tỉ ấy đã phát điên loạn. Bây giờ tỉ ấy không nhận ra bất cứ ai, cả ngày đều chỉ biết khóc rồi gọi tên của chàng. Phu quân, tỉ ấy là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.
Quân Nam gật đầu:
- Ta biết. Vương thượng thư so với Hồ Quí Ly càng muốn gϊếŧ ta hơn. Nếu không phải Ngọc Yên dùng chính mình làm quân cờ gả cho nhận làm nội ứng cho Vương thượng thư, ông ta đã sớm có cách gϊếŧ ta. Nhưng chúng ta bây giờ thân mình càng khó giữ, làm sao đưa nàng ấy đến đây được?
Nguyệt Hoa nghiêng đầu nhìn sang Quân Nam, dưới ánh nến huyền ảo, vẫn không mờ nhạt được nét quyến rũ thần tình của một vị công chúa quốc sắc thiên hương:
- Nếu như Lâm Kỳ Hiên chịu giúp, phu quân, chúng ta có thể thử một lần!
Trời vừa mờ sáng, Quân Nam cùng ba nương tử đi trở lại thông đạo ra bên ngoài bờ sông. Có một con thuyền nhỏ ở bờ sông. Quân Nam chống thuyền đưa ba vị kiều thê của mình sang bên bờ kia sông. Mọi người lên thuyền, đi đến bên một cổ xe ngựa. Một nam nhân vận y phục màu đen, tướng mạo uy nghi đỉnh đỉnh đứng bên cạnh cổ xe ngựa như trông đợi. Quân Nam đến gần, khẽ gật đầu với nam nhân kia:
- Đa tạ Lâm đại ca tương trợ! Lần này từ biệt không biết đến khi nào gặp lại. Mong huynh bảo trọng lấy mình! Tình nghĩa huynh đệ này, Quân Nam suốt đời không quên.
Lâm Kỳ Hiên nhìn Quân Nam thật lâu, trong đáy mắt y dường như ẩn lệ. Quân Nam thoáng có chút khó xử, liền đảo mắt tránh không nhìn y. Lâm Kỳ Hiên bất ngờ kích động bước tới ôm chầm lấy Quân Nam. Quân Nam sượng cứng người nhưng lại cũng không nỡ cự tuyệt mà đẩy người ta ra, chỉ khẽ nói:
- Lâm đại ca, thê tử của đệ đang nhìn. Huynh đừng khiến bọn họ chê cười chúng ta!
Kỳ Hiên buông tay, nước mắt của y cũng rơi xuống vai áo Quân Nam:
- Hiền đệ, nhớ phải bảo trọng. Phải đối đãi bản thân thật tốt...
Quân Nam gượng gạo nhìn Kỳ Hiên chỉ cười cười. Kỳ Hiên trao cho Quân Nam thanh bảo kiếm và cây trường thương tùy thân của y trước đây, còn có cả xấp tranh mỹ nhân mà Quân Nam để lại trong Trịnh phủ gã cũng mang đến giúp. Quân Nam cảm kích đáp tạ. Đợi y đi rồi Quân Nam mới vén màn xe, chuyển mấy rương vàng bạc lên xe trước khi đỡ ba vị nương tử ngồi lên.
Lúc màn xe được vén lên, bên trong là thân ảnh của một mỹ nhân quen thuộc khiến Quân Nam xúc động đến bần thần. Vẫn vẻ mặt này, nụ cười này, cả bộ y phục cũng giống như vậy, người mà lần trước đây khi Quân Nam vừa mới hồi hồn, ba chân bốn cẳng chui vào xe ngựa của người ta đã gặp được, Vương Ngọc Yên.
Vốn là Kỳ Hiên đã nói không thể đưa Ngọc Yên ra ngoài, vì nàng bệnh như vậy, Vương thượng thư luôn cho người bên cạnh giám sát nàng nên y không thể mang nàng đi. Vậy nhưng, gặp lại nàng ở đây, lại nhìn thấy nàng cười, nàng hạnh phúc, Quân Nam cảm thấy ấm áp vô cùng, liền ôm chặt lấy nàng. Vương Ngọc Yên cũng rớt nước mắt, bấu chặt lấy bả vai của Quân Nam mà khóc.
Đoàn xa mã của gia đình năm người lên đường. Quân Nam một thân vận nam trang, đảm trách việc đánh xe, bên trong xe là bốn đại mỹ nhân thê tử của mình. Ngồi bên ngoài nghe các nàng ở trong xe nói nói cười cười với nhau, y cũng cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Con đường sắp tới không cần biết là bao xa hay là bao nhiêu gian khó, chỉ cần có các nàng, y vẫn tin mình vẫn có thể vững vàng vượt qua.
Thiện Nhã thấy đi đã khá lâu, liền vén rèm nhìn ra bên ngoài:
- Phu quân, chúng ta sắp tới là đi đâu?
Quân Nam vừa đánh xe, vừa mỉm cười hạnh phúc trả lời nàng:
- Về phương Nam, chúng ta dựng lại Huyền Ngọc sơn trang, từ nay về sau, cả nhà chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, hạnh phúc suốt đời!
Triệu Kit.
Đọc tiếp: Vượt Mệnh Phần 2