Vượt Mệnh (Nam Biến Nữ)

Chương 45

Chương 44: Đi tìm Huyền Môn ngọc thạch
Sau khi nhận lời với Hồ Quí Ly, Quân Nam đến phủ thừa tướng, bắt đầu công việc tìm kiếm Huyền Môn ngọc thạch. Trước tiên là phải đến mật thất, nơi cất giữ châu bảo của Hồ phủ, cũng là hiện trường cuối cùng trước khi Huyền Môn ngọc thạch mất đi. Nếu đúng theo lời của Hồ Quí Ly nói, như vậy Huyền Môn Ngọc thạch để ở chỗ ông ta lại bị mất đi năm năm rồi. Người biết về bí mật thiên thư không có mấy người. Ngoài Hồ Quí Ly, Nghệ Hoàng đã qui tiên và vua Thuận Tông. Còn người đã từng nhìn thấy Huyền Môn ngọc thạch cũng không nhiều. Trước tiên là Hồ Quí Ly, vua Thuận Tông, còn một người nữa chính là Trần Nguyên Hãng. Nhưng Nguyên Hãng ông ta chỉ biết đó là một khối ngọc thạch, hoàn toàn không biết chuyện thiên thư. Hơn nữa với tính cách của Nguyên Hãng, ông ta sẽ không trộm lấy và cũng không thể vào được tận bảo thất của Hồ Quí Ly. Quân Nam suy nghĩ một lúc, lại hỏi Hồ Quí Ly:

- Bẩm nhạc phụ đại nhân, như người nói, Ngọc thạch bị mất là sau một ngày Nghệ Hoàng băng hà. Như vậy, trước lúc Nghệ hoàng băng à, người đã từng gặp mặt những ai?

Một lời của Quân Nam thức tỉnh Hồ Quí Ly. Lão nheo đôi mắt hồ ly của mình khẽ suy nghĩ rồi giơ giơ ngón tay, kích động nói:

- Còn có hắn! Vậy mà ta lại không nghĩ ra! Trong thiên hạ này ngoài ta ra, chỉ có hắn là còn biết bí mật về thiên thư. Nếu ta đoán không lầm, chính hắn là người đã trộm lấy Huyền Môn ngọc thạch!

Quân Nam làm như ngơ ngác, nhìn theo sắc mặt của Quí Ly hỏi:

- Nhạc phụ, người nói hắn, đó là ai?

- Tư đồ Trần Nguyên Đán!

Quân Nam nghe như trống đánh vào tai. Đại nhân vật này không đơn giản đâu nha! Ông ta sinh thời thì không có công tích gì vang dội. Nhưng ông ta có hai người cháu nổi danh thiên cổ là Nguyễn Trãi và Trần Nguyên Hãn, hai đại công thần của nhà Lê sau này. Về ý nghĩa chính trị của nhân vật Trần Nguyên Đán này, Quân Nam không biết nhiều. Nhưng thấy Hồ Quí Ly kích động như vậy, rõ ràng là Trần Nguyên Đán này có thể có xích mích với ông ta, và cũng có thể thật sự có liên quan đến Huyền Môn ngọc thạch.

- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế từng nghe nói Trần Nguyên Đán ông ta không phải đã chết từ mấy năm trước khi Nghệ Hoàng băng hà. Ông ta có thể khả nghi hay sao?

Quân Nam hỏi. Hồ Quí Ly lắc đầu:

- Lão ta còn già đời hơn cả hồ ly, làm thế nào mà chết sớm như vậy được? Bởi vì lão kiêng kị ta cho nên không chịu vào triều phụng sự. Nhưng Nghệ hoàng thúc ép, ông ta mới nghĩ cách giả chết để thoái ẩn. Ông ta lừa được cả thiên hạ này, làm sao lừa được ta. Ngày cuối cùng trước Nghệ hoàng lâm chung đã gặp một lão dân họ Thượng. Ta đoán đó chắc là lão hồ ly Nguyên Đán ấy cải trang.

Quân Nam khẽ suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Vậy, nhạc phụ có biết hiện giờ ông ta ở đâu không?

Hồ Quí Ly gật đầu:

- Hắn cũng không thể đi đâu xa được, nhất định là còn ở Côn Sơn. Quân Nam, lần này phải nhọc công con một chuyến!

Quân Nam gật gù. "Ông không nhờ tôi cũng phải đi. Huyền Môn ngọc thạch có liên quan đến thiên thư không thì tôi không biết. Nhưng chỉ cần là trăn trối của lão bà bà, tôi tất nhiên phải tìm nó về."

Dưới sự sắp đặt của Hồ Quí Ly, Trịnh Quân Nam được lệnh đưa binh mã đến Côn Sơn truy bắt sơn tặc ẩn nấp. Y dẫn theo năm trăm binh sĩ, cờ to trống lớn lên đường. Mới vừa mặn nồng không được bao lâu, Quân Nam lại ra trận, ba mỹ nhân Nguyệt Hoa, Ngọc Yên cùng Thiện Nhã đưa tiễn ra đến tận cửa thành. Nhìn các nàng ủ rũ quyến luyến, Quân Nam cũng thương xót vô cùng. Trước mặt binh sĩ, y cũng không kiêng kị, ôm chặt từng người, môi kề môi hôn thật thắm thiết:

- Các nàng ở lại ngoan ngoãn tự chăm sóc mình. Ta đi lần này không lâu sẽ sớm quay về. Nhớ đó, phải tự chăm sóc mình thật tốt!

Lúc y lên ngựa, xoay đầu vẫy chào ba vị thê tử yêu dấu, vô tình nhìn thấy xa xa, trên một mái lầu một bóng dáng áo xanh quen thuộc.

- Hồ Hy Mẫn? Nàng ta đứng ở đó, không phải là đến đưa tiễn mình đó chứ?

Hồ Hy Mẫn nhìn theo bóng lưng của Quân Nam, đoàn người ngựa xuất phát, y cũng lẫn vào dòng người biến mất khỏi tầm mắt nàng. Nàng cuống quýt dõi mắt nhìn xa hơn. Bóng dáng y nhỏ dần nhỏ dần. Trong thâm tâm Hồ Hy Mẫn tự nhiên dâng lên một cảm giác xao xao khó tả. Lúc nhìn y chuẩn bị xuất phát, một thân quan phục võ tướng, tay cầm trường thương, hông đeo bảo kiếm. Ánh mắt cực kì cương nghị và oai phong. Nhưng lúc y nhìn sang thê tử của mình lại vô cùng trầm lắng và tha thiết.

"Thê tử...mình cũng là thê tử của y nhưng y chưa bao giờ nhìn mình bằng ánh mắt như thế. Phải chăng là y chán ghét mình hay là mình thật sự đã sai, mình không tốt cho nên y không thể nào yêu thích?. Vừa nghĩ đến đây". Hồ Hy Mẫn liền tự tát mình mấy cái thật đau:

- Hồ Hy Mẫn! Ngươi bị điên rồi chắc? Y chẳng là gì của ngươi cả! Ngươi lại nghĩ lung tung! Trịnh đầu thối! Ngươi đi luôn đi! Đi chết luôn đi!