Chương 27: Nhã Nhã trở về
Hồ Quí Ly xuất chiêu, đương nhiên Thuận Tông không thể từ chối. Dù rằng trong thâm tâm có chút không cam lòng, nhưng vẫn phải đóng ấn xuống hôn thư. Cũng không trách Trịnh Quân Nam cho được, có trách là trách mệnh hắn quá tốt. Ba đệ nhất mỹ nhân kinh thành đều gả cho hắn.Hôn thư vừa ban xuống, trời vừa sáng phủ họ Hồ và họ Vương lần lượt mang lễ qua. Triều đình cũng cử người mang lễ đến, đồng thời hướng dẫn cho Quân Nam thủ tục đón dâu. Quân Nam tiếp đãi ba đại diện nhà gái suốt cả ngày, toàn thân còn uể oải hơn là cưỡi ngựa cả trăm dặm. Chỉ tiếc ba cô nương mà y phải cưới đều không phải là người y mong muốn. Hôn lễ này linh đình cách mấy đối với y cũng là buồn chán, tẻ nhạt cực độ mà thôi.
Phủ của hoàng đế ban cho y làm phủ Đô Ty vô tình lại rất gần với biệt phủ mà Hồ Nguyên Trừng đã tặng lần trước. Vương thượng thư cũng không muốn kém mặt mũi so với hai bên hoàng gia và họ Hồ cho nên ông ta liền mua luôn mấy căn còn lại, nhất nhất xây dựng lại thành một viện phủ thật lớn. Quân Nam nhìn căn nhà mới của mình, không biết nên khóc hay nên cười. Thoạt nhìn vào thì đúng là một đại viện phủ. Nhưng bước vào trong, lại có cảm giác rõ ràng là ba căn nhà. Nhưng như vậy cũng tốt. Y sẽ dễ dàng sắp xếp. Một bên là dành cho công chúa, một bên là quận chúa họ Hồ kia, còn bên còn lại là của Vương tiểu thư. Ý! Vậy còn y và Thiện Nhã sẽ ở đâu? Y nghĩ xong lại bật cười. Mang tiếng là ở nhà lớn, cưới nhiều vợ đẹp, nhưng trên thực tế những ngày tháng sau này sẽ sống thế nào còn chưa biết. Hơn nữa, Thiện Nhã còn chưa trở về. Nếu nàng trở về nghe tin y cưới một lúc ba vợ nhưng lại không cưới nàng. Y biết ăn nói làm sao với nàng đây? Nghĩ đến đây, y lại thở dài ảo não. Tương lai vô định, hóa phúc bất ngờ. Cả đời không cầu danh lợi, chỉ muốn bình an ngày tháng cùng nàng, có được hay chăng?
Đang lúc y ngồi xuất thần bên cạnh hồ nước. Vị trí của y ngồi là trước đây, đã từng ngồi với Thiện Nhã. Chợt nghe một tiếng động rơi vào nước. Y giật mình nhìn lên thì kinh ngạc không thôi. Người đứng trước mặt mình là nữ thần mà bản thân ngày đêm tưởng nhớ. Y không dằn được vui sướиɠ liền chạy đến ôm nàng vào lòng.
Thiện Nhã để yên cho y ôm, nhưng tay nàng vẫn để xuôi xuống không hề đáp lại y. Quân Nam buông nàng ra, cẩn thận nhìn khắp người nàng, vui mừng nói:
- Nhã Nhã, nàng trở về rồi! Nàng về khi nào?
Thiện Nhã nở một nụ cười nhẹ, lạnh nhạt nói:
- Về đến lúc nhìn thấy huynh xuất thần suy nghĩ sau đó lại thấy huynh mỉm cười. Chắc là vài hôm nữa sẽ được đón ba đại khuê các phu nhân vào cửa cho nên vui mừng quá, có phải hay không?
- Nhã Nhã, ta không...
Quân Nam chợt nhận ra điều gì đó:
- Nhã Nhã, muội nói muội nhìn thấy ta cười? Muội có thể nhìn lại rồi sao?
Thiện Nhã lúc này mới mỉm cười:
- Tất nhiên là nhìn thấy rồi. Theo sư phụ ba tháng trời đi chữa mắt, còn không nhìn thấy sợ là về trễ, lỡ mất uống rượu mừng của huynh!
Câu nói là đùa, nhưng lời lẽ lại chất chứa chút chua xót. Quân Nam buồn buồn kéo Thiện Nhã đến gần, từ phía sau ôm lấy nàng, giọng tràn đầy tình cảm nói:
- Nhã Nhã, ta xin lỗi! Vốn là...
- Huynh không cần xin lỗi! Nhã Nhã chỉ là một dân nữ tầm thường còn là kẻ tật nguyền, làm sao xứng với đương triều võ tướng như huynh? Muội không hờn trách gì huynh cả. Huynh thành hôn, dù là cưới bất cứ ai....Nhã Nhã cũng sẽ vui mừng.
Lời nói vừa xong, giọng Thiện Nhã cũng nghẹn ngào đi. Nước mắt không dằn được lại rơi xuống trên cánh tay Quân Nam.
Quân Nam ôm nàng, xoay lại đối mặt nàng với mình, trân trọng hôn lên trán nàng khẽ nói:
- Nhã Nhã, ta cưới công chúa cùng những người kia đều là việc bất đắc dĩ. Ta thề với nàng, trong lòng ta chỉ có nàng. Người thê tử duy nhất trên thế gian này Trịnh Quân Nam muốn lấy chỉ có một mình Thiện Nhã nàng. Ta xin thề đó!
Thiện Nhã gục đầu vào lòng Quân Nam thỏ thẻ:
- Trịnh đại ca, Thiện Nhã không cầu danh phận. Được tình cảm của đại ca với muội đã là diễm phúc vô cùng. Thiện Nhã không muốn huynh khó xử. Muội chỉ cần....chỉ cần ở bên cạnh huynh, dù là làm một nô tì cũng cam nguyện.
Quân Nam lắc đầu, kéo mặt nàng đến gần, hôn thật sâu vào môi nàng:
- Thiện Nhã ngốc! Nàng không được hạ mình như vậy. Trịnh Quân Nam ta là của nàng. Cả đời đều là của nàng. Ta cưới bọn họ bởi vì....ta không có cách nào khác. Bọn họ xem ta như miếng thịt bò cùng nhau xâu xé. Đến một lúc nào đó, tình thế thuận tiện, ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây. Công chúa, quận chúa, tiểu thư gì đó đều không hợp với ta. Ta sinh ra chỉ dành cho Nhã Nhã nàng mà thôi! Nàng tin tưởng ta, ta sẽ có cách làm cho bọn họ hoảng sợ mà bỏ chạy!
Thiện Nhã bật cười, đánh khẽ vào bàn tay Quân Nam:
- Huynh mới ngốc! Huynh khôi ngô như vậy, sao lại giống miếng thịt bò cho được?
Quân Nam khẽ vuốt ve đôi mắt nàng, ôn nhu nâng mặt nàng nhìn thật kĩ nàng:
- Vậy nàng nói xem ta trông giống gì?
Thiện Nhã mỉm cười:
- Giống nữ nhân!
Quân Nam cứng đờ. Không thể tin được nàng sẽ nói như vậy. Y thở dài, nếu nàng biết ta là nữ nhân, nàng còn chấp nhận ở lại bên ta không? Nếu nàng như vậy mà bỏ ta đi....ta còn có thể ở lại thực hiện tâm nguyện của lão bà bà tìm Huyền Môn Ngọc Thạch được sao?
Thiện Nhã thấy Quân Nam trầm tư, nàng cho rằng y không thích lời trêu của nàng nên liền lấy lòng, hôn nhẹ lên má y nói nhỏ:
- Muội đùa thôi mà, huynh khôi ngô anh tuấn, thiên hạ vô song, thân thủ phi phàm như vậy làm sao có thể giống nữ nhân được?
"Nhưng nếu ta là nữ nhân thật thì sao?" Quân Nam rất muốn nói ra câu đó. Nhưng lại rất sợ câu trả lời là...không thể chấp nhận. Cho nên y ngẫm nghĩ môt lúc, cuối cùng cũng thôi.
Lục Quang Triết ẩn trên mái nhà nhìn Quân Nam và Thiện Nhã. Sau đó lão khẽ nhếch môi: "Nhãi ranh này không ngờ nhân duyên tốt đến như vậy. Cả Hoàng đế, Hồ Quí Ly cùng Vương thượng thư đều muốn thu y dưới trướng. Trịnh Quân Nam ơi Trịnh Quân Nam, ngươi sẽ là rồng hay rắn đây?".