Nghìn Dặm Sơn Hà Đối Giai Nhân

Chương 71

Chương 70: Đại kết cuộc
Trong điện Trùng Hoa, vua Đại Tông đọc xong thư của Hàn Vĩnh Chung, vua bàng hoàng ngã phịch xuống long ỷ. Tay vua cầm bức thư, run run khẽ gọi:

- Huyền Bảo! Muội đi thật sao...Muội rời bỏ trẫm và mẫu hậu thật sao?

Nước mắt quân vương rơi xuống một giọt đau xót. Vua bóp chặt tay, nghiến răng nặn ra từng lời:

- Chu Chí gϊếŧ hại hoàng muội của trẫm! Ngươi dám gϊếŧ hoàng muội của trẫm! Trẫm thề sẽ không để cho ngươi bình yên!

Đoàn người của Hàn Vĩnh Chung hồi quốc. Vì để cho thái hậu an lòng, Đại Tông đã che giấu sự thật Huyền Bảo công chúa không còn trên đời nữa. Vua cặn dặn với Hàn Vĩnh Chung, sắp đặt cho Ngọc Thúy giả dạng Huyền Bảo mà hồi cung. Thái hậu đang mê man trên giường, nghe được tin Huyền Bảo công chúa đã trở về, bà mới nhẹ nhàng thở ra, tình hình dần dần cải thiện. Sau đó, Đại Tông sắp xếp cho Ngọc Thúy mang danh nghĩa Huyền Bảo công chúa, lấy lí do đau xót vì quốc vương Chu Sâm mà cam nguyện xuất gia, lấy pháp hiệu Hương Bình. Tiểu vương tử Chu Đam con của Huyền Bảo công chúa cũng được vua phong làm Hoài Ân hầu, ban cho thái ấp, cho được hưởng phú quí suốt đời.

Ở trong vương phủ của Minh Vũ vương Trần Khánh, Tịnh Dung đã gả cho Trần Khánh, làm phó vương phi của y. Nàng đang mang thai tháng thứ tư. Vừa nghe tin báo đoàn người đi đón Huyền Bảo công chúa đã về, nàng mặc kệ người trong vương phủ ngăn cản, vội vã chạy ra đầu thành để chờ đón người về. Chẳng ngờ, được tin công chúa và Tịnh Nhu đều không còn. Tịnh Dung kinh hoảng đến ngất xỉu. Trần Khánh đỡ lấy nàng, hoang mang lay gọi. Tịnh Dung mở mắt ra, liền đã tay nắm chân giậm, khóc ròng thật to:

- Tịnh Nhu, Thanh Huyền! Hai người quá đáng lắm! Các người bỏ lại ta! Các người đành lòng bỏ lại ta! Hu hu..!

Trần Khánh đau lòng ôm lấy nàng vỗ về an ủi. Y nhìn ra nơi xa xôi, nghĩ đến Tịnh Nhu, chỉ còn có thể buông ra một tiếng thở dài:

- Tịnh Nhu, Huyền Bảo! Cầu cho hai muội trên trời dưới đất đều được bên nhau, tâm ý toại thành!

----------

Trên một dòng sông tĩnh lặng, một con thuyền nhỏ êm đềm thả trôi. Trên thuyền, một vị giai nhân đang ngồi ôm chiếc nguyệt cầm, khảy nhẹ một khúc nhạc thanh dịu. Chiếc thuyền nho nhỏ, nhưng bên trong trang trí như một ngôi nhà xinh xinh. Gió thổi hiu hiu, hòa cùng tiếng đàn thần tình, thật dễ làm người ta say mê trong một cõi ngất ngây mơ màng. Giai nhân vẫn nhập hồn vào nhạc khúc, tâm tư phóng theo tiếng nhạc mà ngân nga, cả hồn đều là một mảng mênh mông rộng mở. Cho đến khi, nàng bị quấy rối bởi một bàn tay quái quỉ trêu ghẹo tàn phá trên bụng nàng. Cảm hứng gì cũng bị cái tay kia phá hư. Giai nhân bực bội, buông đàn xuống quay lại người phía sau gắt nhẹ:

- Nhu nhi! Ngươi lại nữa?

Ở phía sau nàng, Tịnh Nhu phì cười một tiếng rồi ngồi dậy, ôm choàng lấy vai nàng, vừa hôn hôn hít hít lên vành tai nàng. Tay cũng vòng qua ôm lấy eo nàng, nhỏ giọng cưng nựng nói:

- Thật là thích! Cuối cùng ta cũng biết tiên cảnh nhân gian là thế nào rồi! Hì hì! Tiểu Huyền, ta yêu nàng quá! Yêu bao nhiêu cũng không thấy đủ!

Nàng nói xong lại bật lên cười khúc khích. Thanh Huyền cũng bật cười. Thật không biết nói làm sao với Tịnh Nhu. Nữ nhân này, cùng nàng trải qua bao nhiêu gian khổ. Bây giờ thì chính là một lớp keo, bám dính chặt lấy nàng, một bước cũng không chịu buông.

Nhớ lại ngày hôm ấy, nàng ở trên thuyền lớn của Hàn Vĩnh Chung, nhìn thấy Tịnh Nhu trúng tên, ngã rơi xuống biển. Trái tim nàng tan nát từng mảnh nhỏ. Đời này kiếp này, nàng chỉ có thể yêu Tịnh Nhu. Hai nàng đã thề nguyền với nhau. Nàng ấy không còn, nàng còn sống làm chi nữa? Vậy là nàng nhảy xuống biển. Đã nói với Tịnh Nhu, sống chết có nhau, Tịnh Nhu nhất định sẽ không bỏ nàng một mình. Nàng ấy nhất định sẽ đón nàng. Trên đường hoàng tuyền, vĩnh viễn bất phân li.

Chỉ nhưng nàng không ngờ, nàng vừa rơi tỏm xuống biển, liền bị một lực kéo rất mạnh lôi đi. Thanh Huyền không biết bơi. Nàng bị chìm ngập trong nước, chỉ biết là xung quanh đều là nước. Ngay khi nàng tưởng chừng mình đã chết vì ngạt nước. Chợt nhiên có một luồng khí truyền vào miệng nàng. Trong màn nước, nàng mở mắt nhìn. Thật không thể tin, là Nhu nhi của nàng! Tịnh Nhu ôm nàng, kéo nàng theo cùng nấp xuống dưới đáy thuyền nhỏ. Mặc cho xung quanh, chiến thuyền của Chu Chí và thuyền lớn của Hàn Vĩnh Chung đánh nhau túi bụi, tên văng tung tóe. Các nàng nấp bên dưới chiếc thuyền nhỏ lẻ loi, không ai phát hiện đến các nàng. Đợi cho đến khi thuyền quân Chê Pa rút đi. Thuyền lớn của Hàn Vĩnh Chung cũng nhổ neo rời vùng biển ấy, Tịnh Nhu mới ngoi lên, và đỡ Thanh Huyền lên thuyền nhỏ. Cả hai bình yên vô sự rời đi, bơi thuyền trở về sông, tìm bến bờ mới mà sinh sống.

Nghĩ lại lúc đấy, nhìn thấy Tịnh Nhu vậy nhưng vẫn bình an vô sự, không thể hình dung nổi Thanh Huyền vui mừng đến thế nào đâu? Tịnh Nhu rõ ràng đã trúng năm mũi tên, còn chảy rất nhiều máu. Thế nhưng tại sao nàng vẫn không mảy may tổn thương nào? Lúc ấy nàng hỏi, Tịnh Nhu mới mỉm cười đáp rằng:

- Cái đó vẫn là phải nhờ phước của Uyển Tư quí phi! Chiếc bảo y của nàng ấy đúng là đao thương bất nhập nha! Nàng xem, tên cắm dính khắp người ta, vậy mà chỉ đâm thủng áo, không chạm đến da thịt tí nào.

Thanh Huyền buồn cười, vừa giật mấy mũi tên dính trên áo Tịnh Nhu ra, lại vừa hỏi:

- Vậy tại sao lúc ngươi rơi xuống, máu loang cả một vùng thế kia? Lúc đó, ngươi biết ta hãi hùng đến thế nào không?

Tịnh Nhu phì cười, vừa chèo thuyền vừa nhìn người yêu vui vẻ đáp:

- Đấy không phải là máu của ta. Là máu của đám võ sĩ ở cạnh ta văng trúng người ta. Cho nên lúc ta ngã xuống, máu gặp nước liền loang ra. Hì hì! Nói ra, chính là ta thật sự rất may mắn!

Kinh hiểm đến như vậy mà nàng vẫn sống sót, quả nhiên là may mắn thần kì. Tính ra, phần là nhờ Tịnh Nhu bơi rất giỏi. Phần nữa cũng nhờ đến bế khí đại pháp của Trần Định Thế dạy cho. Nhờ có môn tuyệt kĩ công phu ấy, nàng có thể nhịn thở rất lâu cho nên mới có thể ẩn thân dưới nước lâu đến như vậy. Bây giờ nghĩ lại, thật sự phải cảm tạ ông trời, cảm tạ số mệnh đến cuối cùng đã buông tha các nàng. Nghĩ đến từ nay, các nàng đã có thể tự do tự tại rong ruỗi khắp nơi. Thanh Huyền vui sướиɠ áp vào lòng Tịnh Nhu thỏ thẻ:

- Nhu nhi, ngươi chính là vận mệnh của ta! – "Là hạnh phúc, là tương lai, là tất cả những gì ta có và mong đợi." - Nhu nhi, ta yêu ngươi!

Tịnh Nhu cũng hài lòng mỉm cười. Nàng xiết lấy người yêu trong tay. Thỏa thê cưng nựng, hôn nàng cho đến lúc cả hai cùng mệt mỏi. Nàng mới tựa cằm lên vai người phía trước, tay xiết chặt lấy vòng eo thon kia, thâm tình khẽ nói:

- Tiểu Huyền, nàng biết không? Ta chính là một tên trộm. Ừm, cuộc đời ta thành công nhất chính là đã trộm được nàng, nàng công chúa thiên hạ vô song!

Thanh Huyền mỉm cười, sủng nịnh véo nhẹ lên cằm Tịnh Nhu. Tịnh Nhu lại thừa cơ quay sang chạm môi vào môi nàng nói tiếp:

- Tiểu Huyền, ta yêu nàng! Ta sẽ dùng cả đời này để yêu nàng, để chứng minh cho nàng biết, nàng chính là cả thiên hạ đối với ta!

-------------------

30/06/2018

Triệu Kit.

-----------------

Bộ truyện này Triệu Kit viết hoàn từ hơn một năm trước đây, là một trong số bốn bộ viết về nhân vật lịch sử mà Triệu Kit yêu thương. Tuy rằng lúc viết là mới thử viết, rất non tay, ngôn từ và kĩ năng đều yếu kém nhưng cảm xúc lúc viết rất tuyệt, rất sãng khoái. Nhưng bởi vì viết về nhân vật lịch sử ở VN là một điều cực kì nhạy cảm. Kit không hề muốn gây sốc nhưng cảm hứng là muốn viết nữ luyến nên mới mạo hiểm thử viết. Thành thật mà nói, điều mà Kit muốn viết là truyện lịch sử, không phải truyện nữ luyến hay bách hợp gì cả. Thế nhưng tất cả đều là cơ duyên tình cờ. Vượt mệnh, Tương vọng đào hoa, Nghìn dặm sơn hà đối giai nhân và Song phụng phi thiên ra đời một cách cư nhiên và đã đem lại cho Triệu Kit một nguồn hứng thú và tinh thần phấn khởi. Cái tôi muốn không phải chỉ là kể câu chuyện lịch sử cho bạn biết mà tôi muốn bạn đọc truyện của tôi bạn sẽ hứng thú với nhân vật mà tôi nhắc đến, sau đó bạn sẽ đi tìm hiểu họ. Thậm chí tôi còn muốn bạn nghi ngờ độ chân thật của nhân vật trong truyện của tôi để bạn hứng thú họ, tìm hiểu họ để đối chiếu xem tôi viết đúng hay sai. Vâng, tất cả tôi muốn là kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự hứng thú về lịch sử của bạn và tôi. Vậy nhưng không phải lúc nào dụng tâm cũng sẽ được đón nhận. Tôi gặp phải những phiền phức đến bực bội đến nỗi chẳng những hứng khởi tiêu tan mà tâm huyết cũng nát. Thật sự từ lúc tôi thu hồi lại bốn bộ truyện đó, những thứ mà tôi viết ra không hề khiến tôi thoải mái và vui thích như lúc đầu. Rất nhiều người hiểu, thông cảm và động viên tôi cứ viết mà thôi, chỉ cần không dùng tên thật nhân vật kia thôi, truyền cảm hứng yêu sử thật sự là một điều nên làm đấy. Thế nhưng mọi người không hiểu, đối với một tác giả, cảm xúc nó quan trọng lắm. Tôi có cảm hứng là từ nhân vật lịch sử, đặt mình vào nhân vật, yêu thích họ và viết bằng cả cái tâm. Bạn nghĩ đổi cái tên thôi không sao ư? Nhưng với tôi đổi cái tên chết luôn cảm hứng đó. Ngay cả khi tôi đồng ý đổi tên nhân vật mà tôi đã viết để đăng lại truyện cho hợp lệ. Ok, nó vẫn y như cũ, chỉ khác là tên nhân vật đã sửa, đã hợp lệ nhưng cảm giác của tôi khi đọc lại nó so với nguyên bản thật sự khác hẳn. Cũng không biết phải nói sao nữa, nhưng thật sự buồn lắm. Với tôi, khi không thể làm việc mà mình muốn thì những việc tương tự vẫn chỉ là tương tự, không thể thỏa mãn và cũng không bao giờ là trọn vẹn là viên mãn đâu.