Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 17

Quyển 1 - Chương 17: Vân đình hà cao vυ't
"Khá lắm tiểu nha đầu, mày ngứa da à!"

Chín chữ ngắn ngủn, làm đáy mắt Tần Mạt xẹt qua một tia ảm đạm. Thân thể nàng nghiêng về phía sau, gương mặt lộ nụ cười biếng nhác: “Được rồi, ta thích tiểu nương tử, hoa đâm này cũng không phải là dùng để tấn công người nhà đâu...”

Trong nháy mắt này, Tần Mạt nhìn như bình thường kia toát ra hơi thở lạnh lẽo như ánh trăng dưới hồ sâu yên tĩnh, loại hơi thở này mơ hồ mông lung, lại làm Tần Vân Đình không thể di chuyển tầm mắt được, tim nàng đập thật mạnh. Dường như... bị mê hoặc.

Tần Vân Đình đột nhiên nhắm mắt lại, trong lòng kinh hãi không thể tin nổi.

“Đây là em gái mình ư...” Nàng cố khống chế nhịp tim không an phận, “Mình nhất định nhìn nhầm rồi, tiểu nha đầu kia, làm sao có thể tạo cho mình cảm giác này chứ?”

Một hồi khôi phục lại tâm lý, Tần Vân Đình mới mở mắt ra, dùng ánh mắt nửa hoang mang nửa ngỡ ngàng nhìn về phía Tần Mạt. Lại thấy Tần Mạt đang nghiêng người dựa vào thành ghế, một tay chống cằm, nghiêm túc nhìn sân patin náo nhiệt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nét ôn hòa và bình tĩnh, rõ ràng vẫn là cô bé nhã nhặn lịch sự, lại không mất đi vẻ linh hoạt kia.

Tần Vân Đình nhẹ thở dài, tức thì lại dở khóc dở cười.

“Được rồi, Mạt Mạt, nhìn gì mà ngơ ra vậy, đi trượt băng với chị đi.” Tần Vân Đình đẩy đẩy vai Tần Mạt, cảm thấy bờ vai của cô bé này thật gầy yếu, Tần Vân Đình lại thấy đau lòng, “Mạt Mạt, em cần phải vận động thật nhiều, bình thường cũng ăn nhiều hơn đi, nếu không sẽ không lớn được đâu.”

Tần Mạt quay đầu, có chút buồn cườiTần Vân Đình một cái. Bản thân cô nương này còn trẻ như vậy, lại còn quan tâm đến người khác có thể lớn nổi hay không, lời này nghe sao lại có chút nghĩa khác nhỉ, thật sự khó chịu mà?

“Em không thích trượt băng ở đây.” Tần Mạt nở nụ cười dịu dàng mà lạnh nhạt. Kỳ thật không phải nàng không thích trượt băng, trên thực tế, với loại vận động này, nàng rất có hứng thú, nhưng nàng không thích trong một ngày trời oi bức thế này lại xen lẫn vào một đoàn người không quen không biết trên một sân nhỏ để trượt băng.

“Như vậy sao được.” khuôn mặt xinh xắn của Tần Vân Đình nghiêm lại, lấy uy phong của chị cả ra, “Đứng lên, ra trượt băng cùng chị. Cả ngày ngồi một chỗ, không phải thành con mọt sách cùng thành trạch nữ thôi.”

“Học sinh cao trung (cấp 3) đều muốn làm trạch nữ, đúng không chị?” Lông mày Tần Mạt hơi nhíu lại, trong nháy mắt hiện lên nụ cười cợt nhả. Từ trạch nữ này, mấy ngày hôm trước nàng vừa học được, lúc đó nàng còn nghĩ, trạch nữ hiện đại thì hơn cổ đại cái gì!

Tần Vân Đình bị dáng vẻ này của nàng làm vui vẻ, mặt cũng giãn ra, chỉ cười mắng: “Chẳng biết từ lúc nào đã trở nên tinh quái như vậy, chỉ giỏi khôn lỏi thôi.”

Tần Mạt cười hì hì, chẳng những không cáu, ngược lại còn tỏ vẻ rất chi là đồng ý: “Không hổ là chị em, liếc mắt một cái đã thấy bản chất của em rồi, chẳng phải là người lọc lõi sao.” Nhìn nàng như vậy, còn không phải trên mặt đang viết mấy chữ to “Ta là người lọc lõi đầy vinh quang” đấy a.

Hai gò má Tần Vân Đình khẽ phồng lên, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mạt, hầm hừ nói: “Quên đi, em thích ngẩn ngơ như vậy thì ở đó mà ngẩn ngơ, chị đi trượt băng, đến lúc đó thấy buồn thì cũng đừng đến trước mặt chị mà khóc nhé...”

Hôm nay Tần Vân Đình có thể thấy được, tiểu nha đầu Tần Mạt rõ ràng là yếu ớt vô cùng, nhưng kỳ thật con bé lại rất đảo để. Những chuyện con bé không muốn làm, cho dù là việc nhỏ, cho dù người khác khuyên thế nào, nó cũng chẳng màng đến. Lúc cần cương quyết thì cương quyết, lúc cần mưu kế thì có mưu kế, chung quy cũng chỉ có một mục đích... để người ta phải nghe theo nó.

******

Khi hai chị em về đến Tần gia, vừa lúc trời tối.

Vừa vào nhà, hai người đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Tần Vân Đình đá chân, dùng động tác vung giày cực kỳ kiêu ngạo của nàng, thay dép lên, người vẫn đứng ngoài cửa, lớn tiếng rõ ràng nói: “Ba, mẹ, Tiểu Chí, chúng con về rồi.”

Giọng nói vui vẻ của Bùi Hà từ phòng bếp truyền ra: “Có phải Đình Đình có chuyện vui muốn nói không?”

“Mẹ tài thật đấy.” Tần Vân Đình chạy từng bước nhảy vào ghế sô pha trong phòng khách, ngồi xuống, giật lấy điều khiến từ xa trên tay Tần Vân Chí: “Đúng rồi, câu trả lời đây, dù là Thủy Lợi cũng không thành vấn đề nữa.”

“Ba, chị cả cướp điều khiển của con.” Giọng nói uất ức của Tần Vân Chí yếu ớt vang lên trong tiếng nói trong trẻo của Tần Vân Đình, hôm nay là thứ sáu, nó tan học sớm, nên mới có thể ăn cơm tối ở nhà.

Tần Bái Tường ngồi cạnh bàn ăn nhỏ, bên trái là ghế sô pha, ông nhìn vào tờ báo, không ngẩng đầu lên: “Chị con thi xong đại học rồi, chị muốn xem gì thì để cho chị xem. Còn lâu con mới thi đúng không? Không cố gắng học tập thì chớ, cả ngày chỉ lo xem ti vi?”

Tần Vân Chí co đầu rụt cổ, không dám lên tiếng lần nữa.

Tần Mạt bước nhẹ nhàng từ cửa vào, đóng cửa, yên lặng đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống. Nhìn một nhà vui vẻ hòa thuận, nàng thở dài một tiếng, không biết sao, lại cảm thấy mình luôn luôn che giấu lòng mình, một góc lặng lẽ.

Sau bữa cơm, Tần Mạt xem xong ti vi lại về phòng luyện chữ. Cảm giác sâu sắc của nàng lúc này là thư pháp đầu bút cứng không bằng với bút lông, cho nên hạ quyết tâm muốn luyện từng chữ cho giống phong độ ngày xưa. Chẳng qua hiện nay đã biến thành một cô gái nhỏ, bắp thịt cũng không có, cho nên muốn “Hạ bút mạnh mẽ, mặc ý tự do” thì còn càng phải dày công hơn.

Đang viết chữ, chợt nghe tiếng chuông điện thoại với lực đâm xuyên cực mạnh truyền đến. Tần Mạt dừng bút, có chút không thích cái thanh âm chói tai này.

Qua một lát, Tần Mạt lại thấy phòng ngủ vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Nàng không quay đầu, chỉ đoán là Tần Vân Đình.

"Mạt Mạt..." Tần Vân Đình cúi đầu hô một tiếng.

Tần Mạt nhíu mày, cảm thấy giọng nói của Tần Vân Đình mang theo vị chua trong đó. Nàng vội quay đầu, chỉ thấy Tần Vân Đình ủ rũ cúi đầu ngồi bên mép giường, bộ dạng ủ rũ, khác xa ngàn dặm thần khí kiêu căng tự phụ của nàng lúc bình thường?

Lòng Tần Mạt căng thẳng, lo lắng liệu có phải Tần Vân Đình bị đả kích gì hay không.

"Chị?"

Tần Vân Đình không để ý, vẫn một mực cúi đầu.

"Chị?" Tần Mạt buông bút, đi đến bên giường ngồi xuống cạnh Tần Vân Đình, nhẹ nhàng nắm một tay nàng, thấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt, khẽ thở dài: "Em vẫn cho rằng chị là gai, đừng tự đâm mình bị thương được chứ?”

"Mạt Mạt..." Giọng nói Tần Vân Đình đã mang theo ba phần nghẹn ngào.

Tần Mạt vỗ nhẹ lưng nàng, giống như chăm sóc một đứa trẻ, dịu dàng an ủi nàng: “Nếu khó chịu, hãy khóc đi, em giúp chị lau nước mắt.”

"Không..." Tần Vân Đình dùng sức lắc đầu, bàn tay bị Tần Mạt nắm rút lại, nhưng lại quay trở về nắm lấy tay Tần Mạt, “Chị không khóc, sẽ chị không khóc vì người ấy.”

Tần Mạt cả kinh!

Người ấy? Người ấy là ai? Là nam hay là nữ?

Tần Vân Đình thì ra không phải bị chuyện gì đả kích mà là bị ai làm tổn thương rồi?